Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 41-44




Chương 41: Tô Huyền Thiên tôi cả đời làm việc

Giờ phút này.

Ở khuôn viên của Tô Thương, tất cả vệ sĩ đã bày sẵn thế trận chờ địch, thăm dò xung quanh rất cảnh giác.

Đối với nhà họ Tô, tối nay là một trận đại nạn, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng.

Các dòng họ lớn ở Giang Bắc, toàn bộ đều đang đợi xem trò hề của nhà họ Tô, thậm chí một vài dòng họ, có ý đồ muốn chiếm lấy vị trí này.

Trong phòng đọc sách.

Tô Thần Binh ngồi trên ghế, mặt trầm như nước, sắc mặt hết sức khó coi.

Bên cạnh có hai người, một người là phó đội trưởng đội vệ sĩ.

Một người khác dáng người nhỏ gầy, hơn bốn mươi tuổi, nhìn có hơi giống với Vương Phú Quý, chính là cha của Vương đại thiếu gia, Vương Bảo Toàn.

Lúc này, Vương Bảo Toàn nói: "Đại tướng Tô, ông không cần lo lắng quá mức, không phải chỉ là một tên Hóa Kình đỉnh phong sao, nhằm nhò gì chứ, đối với nhà họ Tô mà nói chỉ là chuyện cỏn con mà thôi."

"Ừm."

Tô Thần Binh liếc nhìn Vương Bảo Toàn một lát, dò hỏi: "Vương Bảo Toàn, hiện nhiều dòng họ ở Giang Bắc, đều đang bất hòa với nhà họTô, ông lại cử người qua đây giúp tôi như vậy, không sợ bị liên lụy sao?"

"Sợ cái mẹ gì, Đại tướng Tô, tôi từng là phó quan của ông, chúng ta là tình cảm thân thiết hoạn nạn có nhau."

Vương Bảo Toàn dõng dạc nói: "Hôm nay cho dù có chết, tôi cũng phải chết trước mặt ông!"

"Tiểu tử nhà ông, bình thường chỉ biết nịnh nọt, nhưng giờ phút quan trọng thì lại luôn có mặt, tôi quả nhiên không nhìn lầm ông."

Tô Thần Binh lộ ra một nụ cười khổ: "Nhưng chỉ là, lần này chỉ sợ nhà họ Tô phải gặp rủi ro thật sự rồi."

"Đại tướng Tô, đừng mất tinh thần nữa, không phải là ông truyền tin về thành phố rồi sao, sẽ có quân chi viện chứ." Vương Bảo Toàn an ủi.

"Thành phố sao? Nơi đó có người chỉ muốn nhà họ Tô bị tiêu diệt đó."

Tô Thần Binh lắc đầu cười, sau đó nói: "Còn nữa, Vương Bảo Toàn, năm năm trước tôi đã không phải là Đại tướng Tô nữa rồi, sau này không cần xưng hô như vậy với tôi nữa."

"Vâng." Vương Bảo Toàn nghiêm túc trả lời.

" Hi vọng nhà họ Tô, có thể thoát được kiếp này."

Tô Thần Binh thở dài lần nữa, hai mắt liền khép hờ, muốn lấy trạng thái đỉnh cao nhất, dẫn đầu đội vệ sĩ nhà họ Tô nghênh chiến với Tiếu Diện Phật.

...

Một bên khác.

Tiếu Diện Phật đã đi tới chợ đen Cửu Môn, nổi giận đùng đùng hô to: "Tô Huyền Thiên, đi ra chịu chết đi!"

Soạt soạt soạt!

Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều nhìn sang bên đó.

"Tiếu Diện Phật đến rồi!"

"Ha ha, Tô Huyền Thiên tôi chờ cậu ta một lúc lâu rồi, lần này có kịch hay để xem rồi đây!"

"Lần trước nghe nói Tô Huyền Thiên đã cắt tai của Tiếu Diên Phật, nhưng tôi vẫn không tin lắm, Tô Huyền Thiên xem ra cũng hơn hai mươi tuổi, sao có thể là đối thủ của Tiếu Diện Phật chứ."

"Nghe nói Tô Huyền Thiên đánh lén, cho nên mới đánh được, cục tức của Tiếu Diện Phật xem ra không nhẹ đâu nha, một mực muốn tìm Tô Huyền Thiên, muốn trả mối thù cắt tai."

Chợ đen đông đảo những người luyện võ công, đều biết Tô Huyền Thiên có ân oán với Tiếu Diện Phật, vì vậy xung quanh thấy rất náo nhiệt.

Lúc này.

Tô Thương từ trong đám người đi tới, nhìn về phía Tiếu Diện Phật cười đểu, khẽ cười nói: "Ôi, tiền bối, sao bầu không khí ở đây náo nhiệt vậy.."

"Tô Huyền Thiên!"

Tiếu Diện Phật căm tức nhìn Tô Thương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Biết rồi còn cố hỏi, giả vờ gì nữa, đêm nay tôi sẽ giết cậu, để xả mối hận trong lòng tôi!"

"Ha ha, tiền bối, ông đây là có chút không rõ phải trái nhé."

Tô Thương cười nói: "Hai ngày trước ông lừa tôi ra ngoài, muốn cướp tiền của tôi, nhưng tôi chỉ ra tay đánh trả chút mà thôi, không cẩn thận cắt mất bên tai của ông, không phải tôi cố ý, ông không hận tôi đến mức như vậy chứ."

"Không cẩn thận?"

Tiếu Diện Phật kìm được giận nói: "Hừ, Tô Huyền Thiên, hôm nay bất kể cậu giải thích thế nào, tôi cũng sẽ không tha mạng cho cậu đâu!"

“Tiền bối, sao ông lại như vậy được chứ, chúng ta giảng hòa không được sao, thực ra tôi cũng rất tôn trọng ông.”

Tô Thương nói nghiêm túc nói: "Tôi một lòng ngưỡng mộ ông, giống như nước sông cuồn cuộn, triền miên không ngớt, lại giống như..."

"Lại lan tràn giống như Hoàng Hà, đã xảy ra là không thể ngăn cản đúng không?" Tiếu Diện Phật giành nói.

"Vãi chưởng."

Tô Thương kinh ngạc nói: "Tiền bối, làm sao ông biết tôi nhắc tới cái này vậy, chúng ta quả nhiên có duyên phận, tâm linh tương thông nha."

"Mẹ kiếp!"

Tiếu Diện Phật không nhịn được, nói tục trực tiếp luôn, tức giận đùng đùng nói: "Tô Huyền Thiên, sai lầm giống nhau tôi đây sẽ không mắc hai lần đâu, tôi đây không thể bị dính chiêu được nữa!"

"Vậy được rồi."

Tô Thương nhìn thấy Tiếu Diện Phật không kìm chế được cơn giận, trong lòng liền nảy ra một suy nghĩ chế nhạo, thế là nói ra: "Tiền bối, thật ra tôi vô cùng khâm phục ông, trước khi ra tay, ông có thể đồng ý một yêu cầu của tôi không?"

"Ha ha, thằng nhóc này, cậu cũng biết đêm nay chính bản thân mình buộc phải chết, cho nên muốn để một lời trăng trối chứ gì?

Tiếu Diện Phật nghe vậy, cười nhạt trước, sau đó rộng lượng nói: "Được, Tiếu Diện Phật tôi là một người có phong độ, có yêu cầu gì, cậu nói đi."

"Vậy tôi nói thật nhé?"

"Bảo cậu nói thì cậu cứ nói, nói nhảm đâu ra nhiều như vậy." Tiếu Diện Phật không nhịn được nói.

"Được rồi."

Ánh mắt của Tô Thương dừng lại trên người Tiếu Diện Phật, nháy nháy mắt, ngây thơ như cún nói: "Tiền bối, đời này tôi còn chưa cưới vợ, chưa từng làm cha, ông có thể gọi tôi một tiếng cha, cho tròn vẹn ước mơ làm cha của tôi không?”

? ? ?

Vừa nói xong, những người luyện võ công xung quanh đều trợn tròn mắt lên, sau khi dừng lại vài giây mọi người ào lên cười to.

"Tôi cứ nghĩ Tô Huyền Thiên sẽ cầu xin tha mạng, ai ngờ cậu ta lại ngoan cố như vậy.”

"Ha ha, có thể gọi tôi một tiếng cha không, chết cười tôi đây."

"Nhân tài đó, Tô Huyền Thiên này kiêu ngạo đấy, nhưng, chỉ sợ cậu ta sẽ chết rất thê thảm!"

...

"Tô Huyền Thiên!"

Tiếu Diện Phật phản ứng lại, mặt đỏ lên, giận tím mặt nói: "Cậu dám trêu đùa tôi, muốn chết à!"

Vừa dứt lời, Tiếu Diện Phật mất lý trí, vận động toàn bộ chân khí, bỗng nhiên ra tay.

"Người tôi đang đợi chính là cậu đấy!"

Ánh mắt Tô Thương sợ hãi, hai tay nhanh chóng nắm lại, một quả thủy cầu dần dần hình thành.

Cùng lúc đó, quanh người Tô Thương tản ra uy thế kinh khủng, tung hoành khắp nơi.

Dưới khí thế của Tô Thương, thậm chí những người xung quanh có thực lực yếu đều đứng không vững.

"Đây, chân khí hóa ngũ hành, cậu ấy, cậu ấy là tông sư võ đạo!"

"Làm sao có thể chứ, nhìn chung giới luyện võ, cũng không có tông sư võ đạotrẻ tuổi như vậy."

Quá kinh khủng, tuy không thể tin được, nhưng cậu ấy chắc chắn là tông sư, không thể nghi ngờ được!"

Tiếu Diện Phật cũng đã nhận ra khí tức của Tô Thương, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi nhanh.

"Chẳng lẽ thằng nhóc này là tông sư võ đạo thật sự?"

Suy nghĩ đến đây, trong lòng Tiếu Diện Phật không chắc, quay người muốn trốn, đáng tiếc đã không còn kịp rồi.

Ầm!

Tô Thương vung ra thủy cầu, nhanh chóng đập vào ngực của Tiếu Diện, hiện trường truyền đến một tiếng ầm vang.

Trong phút chốc, cơ thể Tiếu Diện Phật bay ngược lên, sau khi rơi trên mặt đất, mồm phun ra một vũng máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Lúc này, khí tức của ông ta vô cùng yếu ớt, có cũng như không, hai mắt trừng to ra, ôm ngực nói đứt quãng: "Tôi, tôi đây cả đời làm việc, cẩn... cẩn thận từng li từng tí, chưa từng, chưa từng, vậy mà chọc phải cao thủ tông sư... Tôi, tôi oan quá đi!"

Vừa mới dứt lời, Tiếu Diện Phật liền nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi mạng sống.

"Tôi gọi ông là tiền bối, đùa giỡn với ông, là muốn dùng thái độ của người bình thường chung sống cùng ông, nhưng ông không nên ép tôi, sao phải như thế chứ!"

Tô Thương lắc đầu không biết làm sao, quay người muốn rời khỏi chợ đen Cửu Môn.

Mọi người ở đây, vôi vàng nhường một con đường, vừa kính nể vừa kiêng dè với Tô Thương .

"Chờ một chút, Tô công tử, bên trong chợ đen Cửu Môn không được đánh nhau, càng không thể giết người, hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, cậu nhất định phải theo chúng tôi về Cửu Môn, cho người ở bên trên một lời giải thích." Lúc này, hai tên bảo vệ ngăn lại kiên trì nói.

"Giải thích?"

Tô Thương dừng chân lại, chăm chú nhìn hai tên bảo vệ, lạnh lùng nói: “ Tô Huyền Thiên tôi cả đời làm việc, không cần giải thích với bất kỳ ai! ?"

"Tránh ra, nếu không, chết!"

Hai tên bảo vệ tận mắt nhìn thấy Tô Thương giết Tiếu Diện Phật, không dám ngăn cản lại, vội vàng tránh ra, mặc cho Tô Thương rời đi.

Sau khi Tô Thương đi, chợ đen Cửu Môn nhốn nháo.

Tin tức cao thủ thần bí Tô Huyền Thiên, một chiêu xóa sổ Tiếu Diện Phật, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Giang Bắc.

Chương 42: Giải trừ nguy cơ

"Tiếu Diện Phật tu luyện sáu mươi năm, nghe nói sớm đã là Hóa Kình đỉnh phong rồi, thế mà lại chết trong tay một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, thật quá sức tưởng tượng nổi."

"Nghe nói người trẻ tuổi đó tên là Tô Huyền Thiên, có thể biến chân khí thành nước, chỉ có tông sư võ đạo mới có năng lực này."

"Tông sư võ đạo trẻ tuổi như vậy thì thật đáng kinh ngạc mà, không biết là thiếu niên tài năng giấu mình trong tông môn nào nữa."

"Vốn dĩ tối nay Tiếu Diện Phật muốn tiêu diệt nhà họ Tô, kết quả là mình lại chết một cách oan uổng, nhà họ Tô vậy mà lại được hưởng lợi mà, Tô Huyền Thiên, nhà họ Tô, mọi người nói hai người này có phải có quan hệ gì với nhau không?"

"Không thể nào, chắc chỉ là trùng hợp thôi, mấy ngày trước Tiếu Diện Phật và Tô Huyền Thiên đã gây với nhau rồi."

Tin tức truyền tới, không chỉ chấn động Giang Bắc mà còn gây ra một trận sóng gió không nhỏ trong giới luyện võ.

Đương nhiên, Tiếu Diện Phật chết rồi, người được hưởng lợi nhiều nhất chính là nhà họ Tô.

Lúc này.

Trang viên nhà họ Tô.

Tô Thần Binh đã biết được tin tức Tiếu Diện Phật bị giết rồi, ông ấy vui mừng vỗ bàn một cái.

"Ha ha!"

"Trời giúp nhà họ Tô của tôi mà!"

Tô Thần Binh vui mừng không có lời nào mà miêu tả được, kích động nói: "Vốn cứ tưởng rằng đêm nay sẽ là một trận đánh ác liệt, ai ngờ sự việc lại được giải quyết nhẹ nhàng như vậy."

"Tô Huyền Thiên, cậu đúng là cứu tinh của nhà họ Tô mà, ha ha !"

Tô Thần Binh sau khi vui mừng xong thì dặn dò nói: "Quách Ý, giải tán hết các cạm bẫy cùng vệ sĩ ở ngoài kia đi, từ giờ trở đi, nhà họ Tô trở lại như bình thường."

"Vâng!"

Quách Ý chính là phó đội trưởng của đội vệ sĩ, cung kính trả lời rồi đi ra khỏi phòng đọc sách.

"Đại tướng Tô, ông thật là khôn ngoan, tài trí hơn người mà, thật là tuyệt vời!"

Trong lòng Vương Bảo Toàn cũng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, ngay sau đó lại nhớ tới bản lĩnh sở trường của mình, mặt mũi tràn đầy cung kính nịnh nọt.

Ông ta giỏi nhất là nịnh nọt, hơn nữa kỹ năng này còn là cha truyền con nối, trở thành văn hóa nghề nghiệp của nhà họ Vương.

Tô Thần Binh nghe thấy như vậy, liếc nhìn Vương Bảo Toàn rồi nói: "Tiếu Diện Phật chết ở trong tay Tô Huyền Thiên thì có liên quan gì đến tôi chứ?"

"Chắc chắn có liên quan đến ông rồi, Tô Huyền Thiên tuyệt đối biết đến danh tiếng của ông cho nên mới thay ông giải quyết rắc rối, lấy mạng của Tiếu Diện Phật xem như lập công đầu rồi, Tô Huyền Thiên tất nhiên là muốn nương nhờ vào nhà họ Tô." Vương Bảo Toàn nghiêm túc nói.

"Mẹ kiếp, đừng nịnh nọt nữa."

Tô Thần Binh nghe đến câu nói này, khuôn mặt đen sầm lại nói: "Nghe đồn Tô Huyền Thiên đã đặt chân tới cảnh giới tông sư rồi, tông sư trẻ tuổi như vậy, bắn đại bác cũng không tới tôi thì cậu ta nhờ vả đến nhà họ Tô làm gì, nịnh nọt cái khỉ gì mà không thực tế chút nào vậy, ông không thấy xấu hổ thì tôi cũng thấy xấu hổ giùm cho ông."

Vương Bảo Toàn ngượng ngùng cười rồi đứng im lặng ở một bên.

"Tô Huyền Thiên, Tô Huyền Thiên, cậu lại cùng họ với tôi, có lẽ năm trăm năm trước là người cùng một nhà."

Lúc này, mặt mũi Tô Thần Binh tràn đầy cung kính nói: "Tông sư võ đạo hơn hai mươi tuổi, đây là Thiên Kiêu* khủng bố nhiều như thế nào chứ, khó mà với tới mà."

*thiên kiêu : người thời Hán gọi Thiền Vu của Hung Nô là con trời.

"Nếu như có cơ hội gặp mặt cậu ấy một lần thì tốt rồi, đáng tiếc, người mạnh mẽ cao cao tại thượng như cậu ấy sẽ không thèm gặp mặt tôi đâu." Tô Thần Binh lẩm bẩm nói.

"Ông chủ, đại thiếu gia trở về rồi." Ngay lúc này, Quách Ý đi vào nói.

"Tô Thương?"

Tô Thần Binh lấy lại tinh thần, xem thường nói: "Thằng nhãi này, trở về cũng đúng lúc thật, nhà họ Tô vừa thoát khỏi nguy hiểm thì nó trở về nhà liền."

"Bây giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của cái tên đáng khinh bỉ Tô Cảnh Hàm, nhiều năm như vậy xem như tôi nuôi không công rồi, sau này nhà họ Tô vẫn phải dựa vào Tô Thương, xem ra chuyện đi đến Quốc Nhận phải lên lịch trình sớm thôi."

Suy nghĩ đến đây, Tô Thần Binh lạnh nhạt nói: "Quách Ý, kêu Tô Thương vào đây, tôi có chuyện muốn nói với nó."

"Vâng."

Quách Ý nghe xong liền quay người đi ra khỏi phòng đọc sách, rất nhanh Tô Thương liền đi vào.

"Cha." Tô Thương lên tiếng chào hỏi.

"Ừm."

Tô Thần Binh gật đầu, sau đó chỉ vào Vương Bảo Toàn đang ở bên cạnh nói: "Tô Thương, đây là Vương Bảo Toàn cha của Vương Phú Quý, nhà họ Tô xảy ra chuyện chỉ có mình ông ta không sợ sống chết mà chạy tới giúp đỡ, nhanh gọi chú Vương đi."

"Đừng, đừng, đừng, Tô đại thiếu gia, chúng ta đã từng nói chuyện điện thoại với nhau, cậu gọi tên tôi là được rồi."

Vương Bảo Toàn được sủng ái mà lo sợ, sau đó cười nói: "Tôi giúp được gì chứ, cũng chỉ đến đây đứng vậy thôi."

"Chú Vương, thêu hoa trên gấm thì dễ, nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó."

Tô Thương nhìn Vương Bảo Toàn, nghiêm túc nói: "Hôm nay chú đến giúp nhà họ Tô, xứng đáng được gọi một tiếng chú, sau này nhà họ Vương chính là bạn bè tốt nhất của nhà họ Tô."

"Tô đại thiếu gia..."

Vương Bảo Toàn lộ vẻ xúc động, nước mắt nước mũi chảy ra tèm lem nói: "Hai câu nói này của cậu làm tôi cảm động quá, không hổ là con trai của đại tướng Tô, nói chuyện sao mà hay đến vậy, giống như đang tẩy não tôi vậy, làm cho tôi ngay bây giờ hận không thể vì nhà họ Tô mà rơi đầu đổ máu."

"Đại tướng Tô, không phải ông có chuyện gì muốn nói với Tô đại thiếu gia sao, vậy tôi đi trước đây."

Vương Bảo Toàn vừa lau nước mắt vừa nói.

"Cút đi, khóc thút thít cái quái gì, khi nào rảnh tôi tìm ông uống rượu." Tô Thần Binh hùng hùng hổ hổ nói.

"Được thôi."

"Tô đại thiếu gia, sau này giúp đỡ Vương Phú Quý nhà tôi nhé, ưu điểm của cậu quá nhiều rồi, cậu chỉ cần đứng yên thôi mà cũng tỏa ra ánh hào quang sáng chói, Vương Phú Quý nhà tôi nếu như bằng một nửa của cậu thôi thì tôi nằm mơ cũng bật cười mà tỉnh cả ngủ."

Trước khi đi, Vương Bảo Toàn còn nói một tràng những lời nịnh nọt.

Sau khi ông ta đi rồi, trong phòng đọc sách chỉ còn lại hai người Tô Thương và Tô Thần Binh.

"Tô Thương, sao con lại về lúc này, có phải nghe thấy tin tức gì rồi không?" Tô Thần Binh dò hỏi.

"Tin tức? Tin tức gì cơ?" Tô Thương nghi ngờ nói.

"Trước đây không lâu, Tiếu Diện Phật bị một cao thủ thần bí giết chết rồi, bây giờ nhà họ Tô đã được giải thoát khỏi nguy hiểm rồi, lẽ nào con không biết sao?"

"Không biết?" Tô Thương lắc đầu nói.

"Vậy sao con lại dám một mình trở về chứ?"

Tô Thần Binh nhíu mày hỏi, rồi lại nghĩ đến một khả năng liền vui mừng kinh ngạc nói: "Lẽ nào con không muốn làm con rùa rụt cổ cho nên chạy trở về nhà họ Tô cùng sống chết với nhà họ Tô sao?"

"Đùa gì vậy chứ?"

Tô Thương nhìn bộ dạng ngu ngốc của Tô Thần Binh liền giải thích nói: "Cha à, con chỉ là nghĩ nếu muốn bỏ trốn thì cũng phải cần rất nhiều tiền, trong thẻ con hết tiền rồi, cho nên muốn về nhà họ Tô tìm cha cho ít ấy mà."

"Nhưng con lại sợ Tiêu Đình không đồng ý thế là tách cậu ấy ra, lén chạy về nhà."

"Cha à, dù sao nhà họ Tô cũng sắp bị tiêu diệt rồi, không bằng cha chuyển vào thẻ con ít tiền đi, một lần chuyển cho con tám hay mười mấy tỷ, con từ từ tiêu." Tô Thương giả bộ ăn chơi lêu lỏng nói.

"Mẹ kiếp!"

"Cái gì mà nhà họ Tô sắp bị tiêu diệt rồi, nhà họ Tô bây giờ tốt vô cùng đây này!"

Tô Thần Binh đen sầm mặt mũi lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái đồ bất hiếu nhà ngươi, cút, lập tức cút đi cho tao, tao không muốn nhìn thấy mày nữa!"

"Cha, đừng tức giận, cha xem như con chưa nói gì là được rồi mà."

Tô Thương khẽ cười sau đó chuẩn bị rời khỏi phòng đọc sách, nhưng Tô Thần Binh lại hét lớn lên: "Thằng nhãi con, quay trở lại đây cho tao!"

"Cha à, không phải cha không muốn nhìn thấy con sao, sao lại..."

"Câm miệng, xém chút bị mày chọc tức cho hồ đồ rồi!"

Tô Thần Binh lạnh lùng nhìn Tô Thương, cố nén cơn thịnh nộ, sau đó nghiến răng nói: "Còn nhớ lần trước nói với con về Quốc Nhận không, một tuần sau, cha sẽ đưa con đến đó, con đi chuẩn bị tốt bài báo cáo đi."

Tô Thương nhất thời khóc lóc thảm thiết, chống cự lại nói: "Cha à, con không muốn đi mà."

"Không muốn đi cũng phải đi, cha đã quyết định rồi, ai cũng không ngăn cản được!"

Tô Thần Binh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tô Thương, đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử, cha của con cũng coi như là một người có tiếng tăm, năm đó cũng rất nổi danh ở Kinh Đô, còn con thì sao, làm cái gì cũng ko được, ăn chơi ở quán bar là đệ nhất."

"Cùng bằng hai mươi tuổi như nhau, có người đã có thể giết được Tiếu Diện Phật cao thủ ở cấp bậc đó rồi, mà con thì ngay cả tư cách thay giày cho cậu ấy cũng không có!"

Tô Thần Binh càng nói càng tức, không nhịn được liền đuổi nói: "Cút, cút, cút, nhìn thấy con là muốn nổi cơn tức lên rồi!"

Chương 43: Tô Kiền Khôn đầu đinh tóc bạc

Giết chết Tiếu Diện Phật cao thủ cấp bậc kia?

Tô Thương chỉ khẽ mỉm cười chứ hoàn toàn không giải thích gì, tạm biệt xong liền rời khỏi phòng đọc sách của cha.

Mặc dù hiện tại bản thân anh đã đặt chân đến cảnh giới luyện khí tầng thứ hai, giơ tay ra thì có thể giết được người luyện võ cảnh giới Hóa Kình.Nhưng Tô Thương vẫn chưa gặp qua tông sư võ đạo chân chính nào, không biết bản thân mình so với tông sư thì ai mạnh ai yếu.

Hơn nữa, người đã động đao vào nhà họ Tô kia nữa, tám phần cũng là một tông sư võ đạo.

Cho nên Tô Thương không muốn đánh rắn động cỏ, quan niệm của Huyền Thiên Tiên Đế chỉ có bốn chữ, ổn định, đừng dao động .

Trở về lại phòng, Tô Thương ngồi khoanh chân lại, đi vào trạng thái tu luyện, bây giờ chỉ có tu luyện mới khiến cho lòng anh bình tĩnh trở lại.

Sau khi Tô Thương rời đi, Tô Thần Binh cũng rời khỏi phòng đọc sách, đem chuyện xảy ra tối nay kể cho lão gia nhà họ Tô nghe.

Lúc này.

Trong căn phòng bí mật dưới lòng đất.

Một ông già đầu tóc bạc phơ, đang khoanh tay lại, ngồi ngay ngắn trên một cái đệm cói.

Râu tóc ông ấy đều bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo nhưng mái tóc ngắn gọn gàng trông rất có sức sống.

Đặc biệt là đôi mắt của ông ấy, mặc dù đã đục ngầu nhưng lại tỏa ra ánh sáng tinh khiết dường như chỉ cần ông ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mọi người .

Ông lão tóc ngắn đó không phải là ai khác chính là ông nội của Tô Thương, Tô Kiền Khôn.

Ngay lúc này.

Sau khi nghe Tô Thần Binh kể thì Tô Kiền Khôn vô cùng kinh ngạc: "Con nói ở Giang Bắc xuất hiện một thanh niên tông sư sao, chỉ một đòn đã giết chết được Tiếu Diện Phật?"

"Đúng vậy."

Tô Thần Binh gật đầu nói: "Cha, người tông sư thanh niên đó tên là Tô Huyền Thiên, con chưa gặp bao giờ, nhưng nghe người khác nói, cao lắm cũng chỉ hơn hai mươi thôi, hơn nữa nhìn còn rất lạ, lúc trước chưa từng tới chợ đen Cửu Môn."

"Tông sư trẻ tuổi như vậy, tư chất tự nhiên như là yêu quái rồi."

Tô Kiền Khôn cười khổ: "Đều nói giang sơn đời nào cũng có người tài, những người tỏa sáng mấy trăm năm trước, ngày trước cha đều không phục, nhưng bây giờ xem ra không phục cũng không được mà."

"Cha lúc hơn hai mươi tuổi cũng chỉ là vừa mới tiếp xúc với giới luyện võ công,vậy mà cậu ấy lại có thể đặt chân được đến cảnh giới mà nhiều người cả đời này cũng không có cách gì đặt chân vào được."

"Cha, cha tiếp xúc với giới luyện võ khá muộn, thuộc dạng có tài nhưng thành đạt muộn, không cần tự coi nhẹ mình." Tô Thần Binh an ủi nói.

"Ừm."

Tô Kiền Khôn khẽ gật đầu, ngay sau đó lại lạnh lùng nói: "Ngược lại cũng quá lợi cho Tiếu Diện Phật rồi, để cho ông ta chết rồi, nếu không tối nay cha sẽ đem ông ta chém thành trăm mảnh!"

"Dám có ý đồ xấu với nhà họ Tô, rơi vào tay cha thì sao có thể để ông ta chết dễ dàng như vậy được!" Giọng nói của Tô Kiền Khôn vô cùng lạnh lẽo nói.

Tô Thần Binh nghe thấy như vậy, nhất thời vui mừng kinh ngạc nói: "Cha, vết thương của cha đã khỏi hẳn rồi sao?"

"Không có."

Tô Kiền Khôn lắc đầu nói: "Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm của Hoa thần y cho dù là có hiệu quả kì diệu nhưng cũng không thể có mấy ngày thì có thể khiến cha khỏi hẳn được, vết thương của cha miễn cưỡng cũng đã hồi phục được sáu phần mà thôi."

"Nhưng mà, cho dù là như vậy thì giết Tiếu Diện Phật cũng không phải là chuyện khó, chỉ cần giơ tay lên mà thôi." Tô Kiền Khôn tự tin nói.

"Cha, sao cha không nói sớm, làm con lo lắng không thôi." Tô Thần Binh oán giận nói.

"Cái đồ bỏ đi nhà con đang oán trách cha sao?"

Tô Kiền Khôn trừng mắt nhìn Tô Thần Binh, lạnh lùng nói: "Bình thường kêu con tu luyện cho tốt vào, con lại không nghe, giờ gặp vấn đề rồi thì chỉ biết dựa vào cha để giải quyết, cha đã hơn bảy mươi tuổi rồi, còn phải trông nom cho nhà họ Tô bao lâu nữa hả?"

"Cha, con tu luyện rồi mà, nhưng con chỉ có thể đạt đến mức này thôi." Tô Thần Binh cười khổ nói.

"Cho nên mới nói con là đồ bỏ đi mà!"

Tô Kiền Khôn dạy dỗ Tô Thần Binh, giống như dạy đứa con vậy, không đúng vốn dĩ là đang dạy con mà.

"Tô Thương gần đây thế nào?" Lúc này, Tô Kiền Khôn thản nhiên nói.

Tô Thần Binh trả lời: "Cái đồ bỏ đi đó, vẫn giống như trước đây thôi, không biết tiến thủ, không làm việc đàng hoàng, không chịu ăn học."

Trong mắt Tô Kiền Khôn, Tô Thần Binh là đồ bỏ đi.

Trong mắt Tô Thần Binh thì Tô Thương là đồ bỏ đi.

Thể hiện tình cảm bằng cách đả kích thế hệ sau là truyền thống văn hóa của nhà họ Tô mà.

"Haiz."

Tô Kiền Khôn không khỏi lắc đầu nói: "Vốn dĩ, cha cho rằng con đã đủ dở rồi, ba mươi tuổi mới đạt được Hóa Kình."

"Nhưng cha không ngờ, đứa cháu trai kia của cha lại còn bỏ đi hơn, hai mươi tuổi rồi mà ngay cả võ thuật cũng chưa hề tiếp xúc."

"Cũng may còn có một cô cháu gái, tư chất ngút trời, mười tám tuổi đã đặt chân vào cảnh giới Hóa Kình, hai mươi tuổi là Hóa Kình đỉnh phong, hai mươi lăm tuổi đã sắp là tông sư rồi."

Nhắc đến Tô Cân Dực thì Tô Kiền Khôn liền đắc ý nói: "Cứ như vậy mà phát triển thì trước năm ba mươi tuổi Cân Dực có hy vọng sẽ đặt chân đến cảnh giới tông sư chân chính rồi, thiên phú như vậy, cả Giang Bắc không ai sánh bằng được!"

"Cha, cha nói như vậy thì hơi quá rồi, thanh niên Tô Huyền Thiên giết Tiếu Diện Phật kia đã là tông sư rồi." Tô Thần Binh chen miệng nói.

"Con không nói thì cũng không ai nói con câm đâu." Tô Kiền Khôn trừng mắt nhìn Tô Thần Binh.

Tô Thần Binh biết điều liền cúi đầu xuống không lên tiếng nữa.

"Cho dù nói như thế nào thì Tô Huyền Thiên kia cũng đã giúp nhà họ Tô giải quyết được một rắc rối, coi như nhà họ Tô nợ cậu ấy một ân tình vậy."

Tô Kiền Khôn dừng lại một lúc rồi hỏi: "Thần Binh, con điều tra lai lịch của cậu ấy chưa, cha muốn gặp cậu ấy một lần."

"Chưa có, Tô Huyền Thiên giống như là đột nhiên xuất hiện vậy, cả Giang Bắc không ai biết cậu ấy là ai, từ đâu tới."

Tô Thần Binh nói: "Nhưng cậu ấy có đi đến chợ đen Cửu Môn hai lần, có người nói cậu ấy muốn mua đá năng lượng, cha, cha muốn gặp cậu ấy, có lẽ có thể đến chợ đen Cửu Môn thử vận may xem thế nào."

"Ừm, cha biết rồi." Tô Kiền Khôn gật đầu rồi nói: "Không còn việc gì nữa thì con đi ra đi, cha cần yên tĩnh để nghỉ ngơi."

"Cha, con muốn nói chuyện với cha về chuyện của Tô Thương." Tô Thần Binh nói.

"Tô Thương? Nó làm sao?"

"Gần đây Tô Thương ngày càng hư hỏng rồi, hơn nữa chuyện của Cảnh Hàm cha cũng biết rồi, bây giờ tương lai của nhà họ Tô đều chỉ trông chờ vào Tô Thương thôi."

Tô Thần Binh nói tiếp: "Cho nên con muốn đưa nó đi Quốc Nhận rèn luyện một chút, nói không chừng có lẽ có thể thành tài cũng nên."

"Ừm, con tự xem rồi sắp xếp là được rồi, cũng đã đến lúc để cho đồ bỏ đi đó chịu khổ rồi."Tô Kiền Khôn tán thành nói.

"Cha, là như vậy, Tô Thương nhìn có vẻ như rất chống đối chuyện này, con sợ nó sẽ gọi điện cho Cân Dực."

Tô Thần Binh cười khổi nói: "Cha cũng biết đó, con sợ nhất là Cân Dực, nếu như Cân Dực cảm thấy đau lòng cho Tô Thương từ đó mà ngăn cản thì..."

"Yên tâm đi, Cân Dực để đó cho cha giải quyết, chuyện này nó sẽ không hỏi tới đâu."

Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Cha đột nhiên nghĩ tới, cha cũng đã hơn nửa năm rồi chưa gặp Tô Thương nhỉ?"

"Đúng vậy, cha nhìn thấy nó chỉ bực mình thêm thôi." Tô Thần Binh nói.

"Ai, đều là máu mủ ruột rà, người làm ông nội sao lại có thể cảm thấy cháu mình phiền chứ."

Tô Kiền Khôn thở dài nói: "Thời gian nửa năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn mà."

"Cha, cha đang nhớ Tô Thương à."

Tô Thần Binh khẽ cười nói: "Cũng đúng, đều nói cách một thế hệ sẽ thân thiết hơn, cha đương nhiên yêu thương Tô Thương hơn con, thế này đi, cha, ngày mai con kêu Tô Thương qua thăm cha nhé."

"Đừng."

"Không cần."

Tô Kiền Khôn lại vô cùng bác bỏ, nghiêm túc nói: "Ý cha muốn nói là nửa năm này không gặp Tô Thương khiến cha cảm thấy thoải mái quá, con đừng kêu nó đến gặp cha, cha không muốn nhìn thấy đồ bỏ đi đó, tránh ảnh hưởng đến tâm tình của cha."

"Ặc..."

Tô Thần Binh nhất thời ngơ ngẩn cả người, có chút mông lung, sau khi phản ứng lại thì cảm thấy dở khóc dở cười mà.

Vốn dĩ ông ấy cho rằng Tô Kiền Khôn đang nhớ nhung Tô Thương, nói cả buổi trời thì ra là cha chỉ đang xúc động vì nửa năm không gặp Tô Thương thì thoải mái biết bao.

Con trai à con trai, cha nói con là đồ bỏ đi, mắng con là thằng nhãi, con liền không vui, còn tranh cãi với cha.

Nhưng ông nội con ngay cả gặp cũng không muốn gặp con, như vậy có thể thấy ông ấy cảm thấy con phiền phức biết bao nhiêu.

So sánh như vậy thì cha đối với con vẫn còn tốt chán nhé.

Chương 44: Nạp Lan Minh Triết

Tô Kiền Khôn chỉ có Tô Thương là cháu trai duy nhất, kì thực ông ấy đối với Tô Thương hoàn toàn không có chán ghét như biểu hiện bên ngoài, mà chỉ là hận không rèn sắt thành thép được mà thôi.

Nửa năm này, Tô Kiền Khôn mặc dù không cho Tô Thương đến thăm ông ấy, nhưng ông ấy không dưới một lần lén đra ngoài đi nhìn đi Tô Thương

Chỉ là, mỗi lần khi Tô Kiền Khôn nhìn thấy Tô Thương thì Tô Thương không phải đang ở quán bar cao cấp thì chính là đang trên đường đến quán bar cao cấp, điều này khiến ông ấy tức muốn nổ phổi, hận không thể đánh gãy ba cái chân của Tô Thương.

Nhưng chuyện này cũng hết cách, dù sao cũng là cháu ruột của mình, cho nên ông ấy cũng chỉ có thể mặc cho đối phương tùy ý làm xằng làm bậy thôi.

Tô Kiền Khôn sớm đã có ý định đưa Tô Thương đi rèn luyện, chỉ là chưa tìm được cơ hội để nói thôi.

Cho nên khi Tô Thần Binh vừa mở miệng ông ấy liền quả quyết đồng ý ngay.

Tô Thần Binh sau khi rời khỏi căn phòng bí mật dưới lòng đất thì Tô Kiền Khôn không nhịn được thở dài nói:

"Tô Thương à Tô Thương, nhà họ Tô cuối cùng cũng phải giao vào tay con, con đừng để cho ông nội phải thất vọng."

"Năm đó ông nội cũng là hai mươi tuổi mới tiếp xúc với võ công, sau đó lại tiến bộ nhanh như gió, trên chiến trường thì chiếm thành giết tướng địch, ông hy vọng Quốc Nhận có thể đào tạo con trở thành người kế thừa thật sự cho nhà họ Tô."

...

Giờ này phút này.

Trong một góc tối nào đó ở Giang Bắc.

"Tức quá đi, lại để Tô Thương sống trở về rồi!"

Tô Cảnh Hàm cả người thì nhếch nhác, hai mắt đỏ ngầu , nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên Tiếu Diện Phật đáng chết, tại sao lại không tiêu diệt nhà họ Tô, giết Tô Thương trước chứ, rồi sau đó lại đi đến chợ đen Cửu Môn giao nộp đầu người!"

Hai ngày trước, sau khi chạy thoát khỏi tay của Tô Thương, Tô Cảnh Hàm lại không hề rời khỏi Giang Bắc, mà cậu ấy đã cấu kết với Tiếu Diện Phật.

Cậu ấy thật sự rất hận Tô Thương, vì để có thể giết được Tô Thương, mà không tiếc phản bội lại nhà họ Tô.

Tiếu Diện Phật nhận lời Tô Cảnh Hàm, đợi sau khi tiêu diệt nhà họ Tô xong sẽ đem hết tất cả gia sản của nhà họ Tô giao hết cho cậu ấy quản lý, hai người cùng nhau chia tiền.

Đối với thực lực của Tiếu Diện Phật, Tô Cảnh Hàm vô cùng hiểu rõ, tuyệt đối có thể càn quét nhà họ Tô.

Nhưng ai mà ngờ được cao thủ thần bí Tô Huyền Thiên đột nhiên nhảy ra, đồng thời giết chết Tiếu Diện Phật, đây đúng là chuyện nằm ngoài dự đoán của Tô Cảnh Hàm mà.

"Xem ra tôi không thể ở lại Giang Bắc được nữa rồi, sông có lúc người có khúc, Tô Thương, đợi sau khi tôi trở lại mảnh đất này, nhất định sẽ dùng máu của anh rửa sạch nổi hận trong lòng tôi!"

"Nhà họ Tô, nhất định phải thuộc về Tô Cảnh Hàm này!"

Trong mắt Tô Cảnh Hàm tràn đầy uất hận, biểu lộ vô cùng dữ tợn đáng sợ.

Ngay lúc này, điện thoại của cậu ấy lại vang lên.

Nhìn thấy hiển thị trên điện thoại, Tô Cảnh Hàm liền nhíu mày lại, sau đó nhếch miệng cười lạnh một tiếng, cậu ấy nhấn kết nối điện thoại.

"Tô Cảnh Hàm, hai ngày nay cậu chạy đi đâu vậy, sao lại không có tin tức gì vậy, hai ngày trước ở Ngọc Chỉ Tiên Cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hắc Long đi đâu rồi?" Bên kia điện thoại vang lên những giọng nói chất vấn.

"Nạp Lan công tử, tôi đã bị bại lộ rồi, còn Hắc Long thì anh ta chết rồi." Tô Cảnh Hàm thản nhiên nói.

"Bại lộ?"

Giọng người thanh niên bên đầu dây bên kia trách cứ: "Hừ, Tô Cảnh Hàm, tôi đã nói cậu không cần đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, cậu không nghe, còn muốn chính tay giết chết Tô Thương, bây giờ xảy ra chuyện rồi nhé, nhưng cậu không khai ra tôi đó chứ?"

"Không có, ngay thời khắc quan trọng tôi đã chạy thoát rồi, hai ngày nay vẫn đang trốn khỏi đám vệ sĩ nhà họ Tô."

"Vậy thì tốt, nhưng mà kế hoạch của chúng ta tại sao lại thất bại chứ, Hắc Long là do ai giết?"

Nghe đến vấn đề này, Tô Cảnh Hàm khẽ cười, sau đó nói: "Nạp Lan thiếu gia, Hắc Long quá sơ suất rồi, chết ngay trong tay của Tiêu Đình."

"Mặc dù, tôi không có khai ra anh là ai nhưng nhà họ Tô chắc chắn sẽ đi điều tra, anh tốt nhất tìm cơ hội giết chết Tô Thương đi, như vậy cũng không cần sợ bóng sợ gió nữa rồi."

"Tô Thương chỉ là một tên phế vật trói gà không chặt, chắc chắn không phải là đối thủ của anh, sau khi giết chết Tô Thương, đừng quên gọi điện cho tôi biết, để tôi vui mừng một chút."

"Được rồi, không nói nhiều nữa, tối hôm nay tôi sẽ ngồi thuyền rời khỏi Giang Bắc, hy vọng chúng ta còn cơ hội hợp tác với nhau."

Nói xong, Tô Cảnh Hàm liền cất điện thoại lại, đẩy gọng kính viền vàng, ánh mắt u ám vô cùng.

"Ha ha, đồ chó má, đừng tưởng rằng tôi không biết, anh vẫn luôn lợi dụng tôi."

"Tô chịu thiệt ở trong tay của Tô Thương thì anh cũng đừng mong thoát khỏi!"

Lời vừa nói ra thì bóng dáng Tô Cảnh Hàm cũng biến mất dần vào bóng tối.

Cùng lúc đó.

Trang viên gia tộc Nạp Lan.

Một thanh niên khôi ngô tuấn tú, chậm rãi để điện thoại xuống, ánh mắt không hề lay động.

Mặt mũi anh ta vô cùng đẹp trai, nhưng sắc mặt hơi nhợt nhạt, lại có phần hơi nữ tính, khiến cho người ta không nhìn thấu được.

"Tô Thương chỉ là một tên công tử ăn chơi lêu lỏng nhỏ nhoi, lại khó đối phó như vậy sao?" Người thanh niên lẩm bẩm nói.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên khôi ngô nói: "Tam thiếu gia, chỉ cần cậu mở miệng, tối nay tôi sẽ đi lấy cái mạng chó của Tô Thương ngay!"

Người thanh niên nhu hòa đó chính là Tam thiếu gia của nhà họ Nạp Lan, Nạp Lan Minh Triết.

Nạp Lan Minh Triết ôn tồn lễ độ, đối xử với mọi người vừa khiêm tốn vừa nhã nhặn, khả năng buôn bán thiên phú càng đáng sợ hơn, tuổi còn trẻ mà đã tiếp quản hơn nửa sản nghiệp của nhà họ Nạp Lan rồi, có danh tiếng rất tốt ở Giang Bắc, được xưng là đệ nhất thiếu gia ở Giang Bắc.

"Không cần."

Lúc này, Nạp Lan Minh Triết gật đầu nói: "Nhà họ Tô cũng không phải dễ chọc tới, chưa đến lúc bất đắc dĩ, thì nhà họ Nạp Lan tốt nhất đừng trực tiếp ra tay."

Người đàn ông khôi ngô cường tráng lại khinh thường nói: "Tam thiếu gia, chỉ với một Tiếu Diện Phật đã dọa cho nhà họ Tô lo lắng không yên rồi, theo như tôi thấy, nhà họ Tô cũng chỉ có như vậy thôi, cậu kiêng kị gì chứ."

"Nhà họ Tô ở dưới có Tô Cân Dực, trên thì có Tô Kiền Khôn, Tô Cân Dực thì ở ngoài biên cương xa xôi thì còn dễ, nhung Tô Kiền Khôn vẫn còn đang ở trong trang viên nhà họ Tô."

Nạp Lan Minh Triết vô cùng kiêng dè nói: "Ông ấy chính là bầu trời của nhà họ Tô, chỉ cần ông ấy còn sống thì nhà Nạp Lan không thể động đao vào nhà họ Tô, muốn giết Tô Thương chỉ có thể mượn tay người ngoài."

"Hiểu rồi." Người đàn ông khôi ngô cường tráng gật đầu rồi nói tiếp: "Cái tên Hắc Long này, làm việc không để người ta yên tâm chút nào, ngay cả Tiêu Đình mà cũng không giải quyết được, nếu như để tôi đi thì Tô Thương đêm đó chết chắc, tam thiếu gia, lần sau làm những chuyện này cứ để tôi đi là được rồi."

"Ừm, chuyện giết Tô Thương tạm thời để qua một bên đi."

Nạp Lan Minh Triết chuyển chủ đề nói: "Nhưng mà, bây giờ tôi thật sự cần anh đi giết một người."

Người đàn ông khôi ngô cường tráng vui mừng nói: "Giết ai?"

"Tô Cảnh Hàm!"

"Tô Cảnh Hàm? Cậu ấy không phải là đồng bọn của cậu sao?"

"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi." Ánh mắt Nạp Lan Minh Triết run lên, lạnh lùng nói: "Anh đi đi!"

"Vâng."

Người đàn ông khôi ngô cường tráng bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người, vội vàng nghe theo rồi sau đó nhanh chóng rời đi.

"Tô Cảnh Hàm, đừng trách tôi độc ác, cậu biết quá nhiều chuyện của tôi rồi, chỉ có giết cậu thì tôi mới yên tâm được, khụ khụ."

Nạp Lan Minh Triết khẽ mỉm cười rồi sau đó ho lên mấy tiếng, khóe miệng lại chảy ra chút máu.

Anh ta thuần thục lấy chiếc khăn tay ra lau vết máu nơi khóe miệng, thản nhiên nói: "Gần đây ho càng ngày càng nhiều, ngày mai là lúc đi thăm dò ý tứ của Hoa Thanh Đại rồi.

Nạp Lan Minh Triết bị bệnh, là bệnh hen suyễn, đã theo đuổi anh ta nhiều năm rồi.

Vốn dĩ bệnh này không có cách gì chữa trị, nhưng theo như anh ta biết, Hoa Thời Mạc có một đan dược gia truyền, có thể chữa khỏi cho anh ta.

Nhưng đan dược đó, vô cùng quan trọng đối với Hoa Thời Mạc, ông ta xem nó như mạng sống của mình, Nạp Lan Minh Triết từng ra giá để mua nó, nhưng Hoa Thời Mạc cũng không đồng ý.

Cho nên Nạp Lan Minh Triết liền thay đổi mục tiêu, gần đây luôn qua lại tiếp xúc với Hoa Thanh Đại, dự định lợi dụng Hoa Thanh Đại tìm ra tung tích của đan dược, đến lúc đó bản thân mình có thể hồi phục như bình thường rồi.

Suy nghĩ đến đây, Nạp Lan Minh Triết liền gọi điện cho Hoa Thanh Đại, nhẹ nhàng nói:

"Thanh Đại tiểu thư, trưa ngày mai có rảnh không, tôi mời cô ăn cơm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.