Chương 160: Đến quán bar và bị bắt
Nhìn thấy sự tức giận của Lưu Sở Điềm, Vương Phú Quý liền thay đổi thái độ. Vừa rồi trong lòng đầy căm phẫn, không khuất phục, bây giờ lại tươi cười với vẻ hài lòng.
"Gần đến nơi rồi."
Khi Lưu Sở Điềm nghe được những lời nịnh hót của Vương Phú Quý thì cô ấy không tức giận nữa, thậm chí còn có vẻ xấu hổ.
Tô Thương và Lý Nguyệt ngồi bên cạnh thấy vậy liền sững sờ một lúc, cả hai người đều im lặng không nói gì.
Còn đùa như thế được sao?
Mặt Vương Phú Quý liền biến sắc.
Còn Lưu Sở Điềm, chuyện gì đang xảy ra vậy, cô không thấy là Vương Phú Quý đang ba hoa nịnh hót sao, cô không cảm thấy ngại sao?
"Phía trước. . . Tô đại thiếu gia."
Lúc này, Lưu Sở Điềm nhìn thấy Tô Thương, cô muốn gọi Tô Thương là tiền bối, nhưng cô lại đổi ý khi nghĩ đến những gì Tô Thương đã sắp xếp trước đó nên cô đã nhìn về phía Lý Nguyệt bên cạnh mà nói: "Đây là. . . "
"Xin chào Lưu Sở Điềm, tôi là Lý Nguyệt." Lý Nguyệt nhẹ nhàng cười nói: "Trước đây, lúc nhỏ chúng ta có chơi với nhau đấy, nhưng vì thời gian trôi qua lâu lắm rồi nên tôi cũng không nhớ rõ nữa."
"Chị là chị Lý Nguyệt!"
Lưu Sở Điềm ngọt ngào nói: "Quả thật là em cũng không nhận ra chị, nhưng em nhớ tất cả kỷ niệm khi còn nhỏ. Chúng ta lúc đó cùng chơi với nhau vui biết bao."
"Ừm."
Lý Nguyệt mỉm cười tò mò hỏi: "Tiểu Điềm Điềm à, Vương Phú Quý rốt cuộc là đã gây ra chuyện gì mà bị em phạt quỳ sầu riêng vậy?"
"Đừng nói nữa, tên thối đó tối qua qua đêm ở quán bar bị em phát hiện."
Lưu Sở Điềm liếc nhìn lườm Vương Phú Quý một cái rồi tức giận nói: "Không chịu an phận, có người yêu rồi còn dám đi quán bar, thật to gan!"
"Tiểu Điềm Điềm à, bớt giận đi, đừng lấy lỗi lầm của cậu ấy rồi tự làm khổ bản thân, em tức giận như thế không đáng đâu." Lý Nguyệt cười an ủi nói: "Mau cho Vương Phú Quý đứng lên đi, cậu ấy quỳ cũng lâu rồi chắc cũng bị thương rồi đấy."
"Anh ấy xứng đáng bị như vậy!" Lưu Sở Điềm tức giận nói: "Sao lúc anh ấy đến quán bar tìm mấy em chân dài thì sao không nghĩ đến kết cục như vậy đi!"
"Anh thật sự không muốn đến đó đâu."
Vương Phú Quý nghe Lưu Sở Điềm nói vậy liền xen mồm vào nói: "Đến bây giờ anh vẫn chưa thể hiểu được tại sao em lại biết anh đi đến quán bar, còn biết anh đi hộp đêm nữa chứ?"
"Bác Vương nói cho em biết đấy." Lưu Sở Điềm nói thật.
"Cha anh sao?"
"Ừm."
Lưu Sở Điềm nói tiếp: "Bác Vương cũng nói, để bác ấy phạt anh thật nghiêm, Vương Phú Quý à, anh chấp nhận số phận đi, đời này anh có trốn cũng không thoát khỏi tay em đâu."
"Ôi trời ạ, hổ dữ không ăn thịt con, mà bây giờ cha thật sự phản bội con sao, chúng ta còn có thể là cha con tốt sao?"
Vương Phú Quý buồn bực nói: "Tô đại thiếu gia, tôi bị chính cha mình bán đứng. Chuyện này thật là khó hiểu, tôi phải tìm ai để nói lý lẽ bây giờ?"
Nói xong, Vương Phú Quý nghĩ đến số phận của mình sau này mà cố kìm nén hai hàng nước mắt.
"Tiểu Điềm Điềm, em xem em nặng tay với Vương Phú Quý quá rồi, mau cho anh ta đứng lên đi." Lý Nguyệt nói tiếp.
"Không được."
Lưu Sở Điềm lại nhất quyết nói: "Em định phạt anh ấy quỳ hai tiếng đồng hồ. Mới được một lúc thôi. Phải bắt anh ấy quỳ hai tiếng thì mới nhớ lâu được."
Lý Nguyệt cũng không biết nói thế nào nữa, nên kéo kéo áo Tô Thương, muốn Tô Thương giúp Vương Phú Quý giải vây.
"Giao cho tôi đi."
Tô Thương cười, nhìn Lưu Sở Điềm nói: "Lưu Sở Điềm, cô với Lý Nguyệt đã nhiều năm như vậy mới gặp lại nhau. Hai người đi shopping mua sắm đi, cùng nhau nói chuyện hàn huyên tâm sự. Chuyện Vương Phú Quý lần này tha cho cậu ấy đi. Hãy cho cậu ấy một cơ hội để sửa sai."
"Thôi được rồi."
Lưu Sở Điềm không phản đối nữa mà đồng ý.
"Đi thôi, tiểu Điềm Điềm, Giang Bắc mấy năm gần đây thay đổi rất nhiều, chị sẽ dẫn em đi shopping mua sắm nào." Lý Nguyệt kéo tay Lưu Sở Điềm nói.
"Vâng."
Cứ như vậy, Lý Nguyệt cùng với Lưu Sở Điềm rời khỏi quán trà sữa.
Trước khi đi, còn để lại thuốc chống sưng và giảm đau lại, chắc chắn là trong lòng Lưu Sở Điềm rất thương Vương Phú Quý.
"Vương Phú Quý, bây giờ cậu có thể đứng lên được rồi." Tô Thương đá Vương Phú Quý một cái và nói.
"Chết tiệt, Tô đại thiếu gia thật là tài tình, chỉ một câu mà đã thuyết phục được người đàn bà Lưu Sở Điềm đó."
Vương Phú Quý với vẻ vô cùng sùng bái Tô Thương, nghiến răng cố gắng đứng dậy, nhưng chân đã tê dại, vẻ mặt đau khổ nói: "Tô đại thiếu gia, đau quá, giúp tôi một tay."
Tô Thương cười cười, sau đó đỡ Vương Phú Quý đứng lên: "Vương đại thiếu gia à, thân thể của cậu tệ thế, rõ ràng là bị rượu chè gái gú làm cho kiệt quệ. Mới quỳ không được bao lâu mà đã không đứng dậy được, sau này nên ít đi quán bar đi."
"Này, Tô đại thiếu gia à, chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân, không ai thua ai nên cậu đừng ra vẻ như vậy."
Vương Phú Quý than thở, nhưng nhìn Tô Thương mà không nhịn nổi, anh ấy hỏi: "Tô đại thiếu gia, mau nói cho tôi biết, cậu đã làm như thế nào mà Lưu Sở Điềm lại nghe lời cậu như vậy?"
Tô Thương xoay chiếc vòng lưu trữ bên tay phải, thành thật nói: "Bởi vì tôi mạnh hơn cô ấy nên cô ấy coi trọng tôi."
"Cậu mạnh sao?"
Vương Phú Quý bĩu môi nói: "Thôi đừng có ba hoa nữa, đều là công tử sống trong nhung lụa từ nhỏ. Cậu so với tôi cũng không bằng, cậu chỉ là đồ phế vật trong mắt mọi người ở Giang Bắc. Còn Lưu Sở Điềm lại là cao thủ hóa kình, cậu so với cô ấy mà là mạnh hơn sao, thật là biết nói đùa."
"Haha, tôi không giống cậu."
Tô Thương hai lòng bàn tay ngưng tụ một viên tinh lực, cười nói: "Tôi bây giờ cũng là cổ võ giả, cậu đã nhìn thấy tôi biến hóa chân khí chưa, tôi đã là võ đạo tông sư rồi đấy."
"Mẹ kiếp, thật hay đùa vậy?" bpq nhìn chằm chằm chân khí trong tay Tô Thương không thể tin nổi mà nghi ngờ nói.
Tô Thương nghe vậy liền trực tiếp dùng linh lực đánh nổ nửa ly trà sữa ở trên bàn, nhếch miệng cười nói: "Cậu nghĩ sao?"
"Thật là không thể tin được!"
Vương Phú Quý vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Tô đại thiếu gia, cậu bắt đầu tu luyện từ khi nào mà có thể trở thành cao thủ tông sư vậy, ông nội của tôi cũng ở trình độ này mà thôi!"
"Haha, do tôi may mắn thôi." Tô Thương vỗ vai Vương Phú Quý nói: "Vương thiếu gia, Lưu Sở Điềm thực ra đó là một cô gái tốt, cô ấy rất thích cậu đó. Chỉ cần cậu có thể thu phục được cô ấy thì cô ấy chắc chắn sẽ là người bạn đồng hành tốt nhất."
"Thu phục cái con khỉ, tôi chỉ cần không làm vừa lòng cô ấy thì sẽ bị đánh tơi tả rồi." Vương Phú Quý nhăn mặt nói.
"Tôi thật ra có thể giúp cậu trở thành cổ võ giả. Nhưng mà cách này thì chiều hư cậu quá, không phát triển cao được. Cậu là bạn tốt nhất của tôi, nên tôi không muốn sự phát triển của cậu bị hạn chế."
Tô Thương suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Như vậy đi, cậu đợi tôi mấy ngày nữa, tôi chuẩn bị một chút rồi cho cậu khả năng đánh bại Lưu Sở Điềm."
"Thật sao?" Vương Phú Quý há hốc mồm hỏi.
"Ừm."
Tô Thương gật đầu nói: "Tin tôi đi."
Với khả năng hiện tại của Tô Thương thì có thể biến Vương Phú Quý trở thành cổ võ giả dễ như trở bàn tay.
Thậm chí, anh ấy chỉ cần cho đi một ít linh khí thì Vương Phú Quý đã trở thành võ đạo tông sư trong nháy mắt rồi.
Chỉ có điều là.
Hệ thống cổ võ tương đối cổ hủ, hơn nữa còn đề cao thực lực nên sẽ có mức độ hạn chế, cho nên đây không phải là sự lựa chọn hàng đầu.
Tô Thương đã lên kế hoạch thu thập một số linh thạch và thiết lập một vòng ma thuật để giúp Vương Phú Quý bước chân vào hàng ngũ tu luyện bản thân.
Dù sao Tô Thương chỉ có một người bạn tốt này, nên anh ấy sẽ không đối xử tệ bạc với Vương Phú Quý đâu.
"Tô đại thiếu gia, tương lai của tôi giao cho cậu đấy."
Vương Phú Quý tức giận nói: "Lưu Sở Điềm, đồ khốn kiếp, đợi khi tôi mạnh hơn cô rồi tôi sẽ đối xử với cô như cô đã làm với tôi, tôi sẽ bắt cô phải thế này, xong sẽ thế này, cuối cùng là thế này. Để cho cô biết sự lợi hại của ông đây!"
Vương Phú Quý vừa nói vừa khua tay múa chân, vẻ mặt rất căm ghét Lưu Sở Điềm. . .