Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 5: Đối tượng kém chất lượng




Editor: Sn ( Truyện chỉ được đăng tại wattpad @pod1803 và wordpress Paradise of Danmei)

Lần đầu tiên Từ Thanh Nhiên nghe được người khác nhắc đến mục tiêu công lược của mình.

Đáng tiếc chỉ nghe tên, không thấy người.

"Thẩm thượng tướng đúng là nhân tài hiếm có của đế quốc."

Người dẫn chương trình mỉm cười, lại nói: "Hoàng gia tuy đã ban bố thông cáo rõ ràng, nói rằng khu vực bị ô nhiễm bởi dị hình 'ma quỷ' sẽ không phân biệt chủ sở hữu, mở cửa cho cả hai quân đội thuộc quân đoàn, nhưng Hồng Thành dù sao cũng là thành phố thuộc quyền quản lý của Ngân Long.

Lần này, Kim Dực đã nhanh chân hơn Ngân Long trong việc giải quyết vấn đề nhức nhối ở Hồng Thành trong nhiều năm qua. Nghe nói họ còn có ý định xử lý luôn một số khu vực nguy hiểm khác. Xin hỏi Thượng tá Tạ, nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ, liệu Kim Dực có hoàn toàn tiếp quản hoạt động đối đầu trên Hồng Phong Tinh từ tay Ngân Long không?

"Giả sử bên Kim Dực thực sự có thể hồi sinh Hỏa Phong Tinh, với công lao to lớn như vậy, liệu họ có nên nhắc đề xuất với đế quốc xin quyền quản lý lãnh thổ này không hửm?"

Đối với những chủ đề nhạy cảm và thu hút sự chú ý như thế này, những người dẫn chương trình chính thức của đế quốc, vốn dĩ thích hóng hớt và không ngại chuyện bé xé ra to, luôn luôn dũng cảm đặt câu hỏi.

Người đàn ông trên ghế sofa giữ im lặng suốt mười giây.

Nghĩ rằng anh ta sẽ đưa ra một câu trả lời chính thức với EQ cao nhưng lại thấy anh ta cười khẽ và nói: "Ha, việc Kim Dực giải quyết vấn đề trước Ngân Long chẳng phải là điều hiển nhiên sao?"

Giọng điệu cà lơ phất phơ.

"Lần ra tay giải quyết rắc rối cho Hồng Phong này, thực ra chỉ là tiện tay thôi."

"Hồng Phong là một trong những trung tâm trung chuyển vật tư quan trọng, nếu bị mấy sinh vật hình thù kỳ quái chiếm đóng thì Kim Dực bọn tôi cũng đau đầu lắm."

Nói rồi, anh ta lại hơi hếch cằm lên về phía ống kính: "Tất nhiên, nếu Ngân Long thật sự bận rộn không xoay sở thì cũng đừng quá gượng ép, chúng tôi không ngại giúp họ tiếp quản thêm vài hành tinh đâu."

"Ai bảo bọn tôi là Kim Dực, người có năng lực đúng là luôn có nhiều việc phải làm nhỉ?"

Vừa hống hách lại ngứa đòn.

Người dẫn chương trình trong bản tin nghe mà ngẩn ra.

Từ Thanh Nhiên im lặng mấy giây, khẽ cười một tiếng.

Từ hành lang cùng tầng của bệnh viện, cũng vang lên tiếng hét kinh hoàng.

"Chết--Tiệt--"

"Tạ Nam Quân con mẹ nó...Bà đây mới đi công tác có một ngày!!!"

Cô gái la lên kinh ngạc là một sinh viên nữ đứng cạnh sảnh.

Mái tóc xoăn sóng bồng bềnh được buộc cao, màu vàng óng ánh như mái tóc của Tạ Nam Quân trên TV. Khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, sau khi xem tin tức, cô vội vã chạy ra khỏi bệnh viện trên đôi giày cao gót, tiếng gót giày vang dội.

Mọi người trong đại sảnh, bao gồm cả nhân viên y tế, đều có chút ngớ ngẩn.

Từ Thanh Nhiên nhìn cánh cửa tự động của bệnh viện mở ra rồi lại từ từ đóng lại, lại cười hai tiếng.

Cậu nhớ lại những hình ảnh trong bản tin. . Đọc‎ 𝙩ru𝓎ện‎ 𝙩ại‎ {‎ T‎ R‎ u‎ 𝖬‎ T‎ R‎ 𝖴‎ 𝒴‎ e‎ 𝐍.Vn‎ ‎ }

Bất chợt, cậu cảm thấy thế giới mới này có vẻ thú vị hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.

Hơn một tiếng sau, số liệu trên đồng hồ của Từ Thanh Nhiên cuối cùng cũng giảm xuống một chút.

Mặc dù vẫn đang sốt, nhưng ít nhất đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều so với lúc tỉnh dậy lúc chiều. Cậu không vội rời khỏi bệnh viện, mà theo hướng dẫn của hệ thống, lặng lẽ đến một góc khuất trên tầng 9, ít người qua lại.

Hệ thống: "Đây là cửa sau dẫn đến phòng ghép đôi linh hồn, đồng thời cũng là điểm mù của camera giám sát."

Trước mắt cậu là một cánh cửa bình thường, bên cạnh có ổ khóa trông giống như máy quét ở cửa nhà.

"Khoá này quét thông tin linh hồn cá nhân, còn nghiêm ngặt hơn so với nhà anh, cơ mà đối với em thì chả có vấn đề gì lớn." Hệ thống nói: "Anh đặt tay lên đi xong rồi iêm sẽ hack nó cho anh xem!"

Cậu nghe tiếng động liền làm theo, thanh ngang trên máy quét lướt qua lại vài lần, sau đó một luồng ánh sáng xanh xuất hiện từ bên dưới hiển thị: Xác minh thành công.

"Cạch" một tiếng, tiếng cửa mở khóa vang lên.

Phía sau cánh cửa là một hành lang dài và tối tăm.

Từ Thanh Nhiên đi theo nó đến cuối con đường, đến trước một cánh cửa máy khác, trên đó còn dán một tấm áp phích cũ kỹ

【 Vượt qua hàng vạn dải ngân hà, gặp gỡ người duy nhất hòa hợp với bạn.】

Khẩu hiệu với kiểu chữ mềm mại cùng hình ảnh hai linh hồn đang dần tiến đến nhau, như một tấm áp phích quảng cáo cho hệ thống tìm kiếm bạn đời.

Lòng bàn tay Từ Thanh Nhiên vỗ mạnh tay lên tấm áp phích, che khuất những lời thề non hẹn biển một cách vô tình. Sau khi xác nhận không có ai khác sau cánh cửa, cậu dùng lực đẩy mạnh cánh cửa ra.

Bên trong không gian hình chữ nhật, bày biện nhiều giá cao, trên giá là những hàng đĩa xếp ngay ngắn, trông giống như một phòng lưu trữ. Đi qua thêm hai ba không gian nữa, cuối cùng cậu cũng đến trước một cánh cửa có ánh sáng lọt qua.

Trên cửa có một ô cửa sổ bằng kích thước đầu người, qua đó có thể nhìn thấy bên trong là một phòng làm việc không quá lớn, với một nhân viên tóc ngắn uốn xoăn đang ngồi làm việc.

Nhìn từ bóng lưng, có thể đoán là một người phụ nữ.

Từ Thanh Nhiên đang dựa vào cửa, suy nghĩ cách thực hiện kế hoạch, thì đột nhiên có người bước vào từ cửa trước.

Hoá ra là người quen.

Người phụ nữ trên ghế bỗng dưng đứng dậy, kinh ngạc: "A.... Thanh An, sao em lại đến đây?"

Từ Thanh An lịch thiệp cúi người chào cô, nói rõ mục đích của mình: "Chị Yến, hôm nay em đến để nhờ chị giúp em một việc."

Người phụ nữ được gọi là chị Yến mỉm cười trước lời ngon ngọt của cậu ta: "Ôi trời, miệng Thanh An đúng là biết nói chuyện, tôi đã gần bảy mươi rồi vẫn gọi là chị."

Nói đi, muốn chị giúp em việc gì?

Từ Thanh Nhiên nghe thấy liền ngạc nhiên.

Nhìn người phụ nữ ấy, bề ngoài đoán chừng chỉ tầm bốn năm mươi, nhưng tuổi thật của bà ta quả thực khiến cậu kinh ngạc.

"Tương lai là kỷ nguyên siêu mới, cả y tế và đời sống đều được nâng cao, tuổi thọ trung bình của người dân ở đây đều hơn một trăm tuổi, nên điều đó là bình thường." Hệ thống phổ cập kiến thức nói.

Cách một cánh cửa, nụ cười dịu dàng của Từ Thanh An mang theo chút chua xót: "Em muốn nhờ chị giúp em đổi Lục Thành, người có độ xứng đôi 99% với anh trai em đổi sang một người khác."

Bốn bề tĩnh lặng bao trùm không gian.

Từ Thanh Nhiên lơ đễnh đứng trong góc tối sau cánh cửa, khẽ nhíu mày.

Người phụ nữ được nhờ vả còn chưa kịp lên tiếng thì Từ Thanh An đã đỏ hoe mắt trước.

Cậu ta nâng tay lên, quật cường lau đi giọt nước mắt cá sấu nơi khóe mắt, giọng nói khẽ nghẹn ngào: "Chị với dì em là bạn thân lâu năm, hẳn chị đã biết kết quả độ xứng đôi mà dì giúp em kiểm tra trước đó. Em khó khăn lắm mới có thể đính hôn với anh Lục Thành, chị cũng biết bây giờ anh trai chán ghét em đến mức nào rồi đấy."

"Nếu lại để anh ấy biết chuyện này thì cuộc sống của em sẽ bị hủy hoàn toàn." Từ Thanh An dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất mà lên án: "Tính tình anh ấy càng ngày càng trở nên cực đoan, ngày đó về nhà anh ấy vẫn muốn làm hại mẹ em. Nếu anh ấy còn tiếp tục ở cạnh bọn em, em sợ sẽ có một ngày anh ấy nghĩ không thông mà hại đến người trong nhà."

"Nhưng dù sao đó cũng là anh trai em, em không muốn tổn thương đến anh ấy, vậy nên em mới nghĩ có lẽ nên để anh ấy tìm được người bạn đời mới, khi đó anh ấy sẽ không thường xuyên về nhà nữa, nói không chừng là chuyện tốt với tất cả mọi người."

Một chàng trai xinh đẹp vô hại đang tỏ ra yếu thế trước mặt mình, hầu hết mọi người chẳng thể thờ ơ, dửng dưng không giúp.

Người phụ nữ đau lòng vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Ây da, đứa nhỏ đáng thương, chị còn chưa nói gì mà em đã khóc rồi? Hôm đó dì em nhờ chị đối chiếu độ xứng đôi hộ, sao chị không biết chuyện này được chứ?"

"Chị tính tối nay sẽ đi tiêu huỷ hết nhưng em nói cũng có lý. Chuyện anh trai em một ngày chưa giải quyết xong thì lòng cứ thấp thỏng không yên."

"Thôi thì hôm nay quân đoàn Kim Dực vừa khéo đưa tới một đợt mẫu đợi ghép đôi đấy." Nói rồi cô bước đến tủ bên cạnh.

Phía trên cao có một dãy kệ kim loại dài, nhiều nhóm phiến mỏng xếp gọn gàng trên kệ.

Cô đến trước một một cái kệ, kéo mở ngăn kéo nhỏ ở giữa, Bắt đầu lục lọi từ khay đựng đầy ắp.

"Ai cũng biết, những người không tìm được người phù hợp trong trong chính quân đoàn của mình thường là những đối tượng không tốt. Chị sẽ chọn cho anh trai em một người "tốt"."

Nói xong cô càng nhấn mạnh chữ tốt.

Từ Thanh Nhiên nấp sau cánh cửa nghe vậy, hỏi ngược hệ thống: "Đều là đối tượng không tốt sao? Vậy mục tiêu của tao cũng nằm trong đó?"

Hệ thống: "... Đa số, đa số! Những người độc thân không tìm được đối tượng, ngoài việc bản thân quá tệ hại, còn có một số ít là vì quá xuất sắc, suy nghĩ quá đặc biệt, nên mãi không tìm được linh hồn phù hợp!"

"Mục tiêu là loại sau!"

Từ Thanh Nhiên miễn cưỡng nhếch mép cười.

Không tin.

Rất nhanh, người bên ngoài đã tìm được thứ cô muốn, sau khi lấy ra, trong mắt ánh lên vẻ đắc ý: "Em biết ông chủ Trần nổi tiếng ở quân đoàn Kim Dực chứ?"

"Mập ú, xấu xí, tính cách tệ hại, đời tư hỗn loạn, một thân bệnh tật, năm sáu mươi năm cũng chưa có thêm đối tượng, thậm chí còn không có tri kỷ nào. Năm nào cũng ghép đôi không thành, thành tích hiển hách này, cả đế quốc cũng khó tìm được vài người."

Hiển nhiên Từ Thanh An cũng nghe nói về nhân vật này: "Nghe nói dạo trước ông ấy tìm được một người bạn trai nhỏ với mọi điều kiện đều khá tốt, không thành à?"

"Haiz, em không biết sao? Đúng là có một bạn nhỏ hơn hắn ta 20 tuổi, độ phù hợp 29% tình nguyện đi theo hắn, thế nhưng ông chủ Trận này không xứng, hắn suýt chút nữa chơi hỏng người ta, chưa kể còn nghiện rượu và bạo lực, cuối cùng người ta kiện hắn ra tòa.

"Phải biết rằng hành vi này ở đế quốc của chúng ta là tội cố ý gây thương tích. Nếu đã kết hôn thì hình phạt sẽ tăng gấp đôi. Một khi không cẩn thận, nửa đời sau sẽ phải sống trong tù. Hắn ta cũng chỉ dựa vào việc có chút tiền vốn, cuối cùng dùng tiền đút lót mới có thể trốn được."

Cô siết chặt con chip trong tay: "Đây là mẫu thông tin linh hồn của hắn ta, chị sẽ đổi hắn ta cho anh trai của em, em thấy thế nào?"

Khuôn mặt Từ Thanh An hiện lên vẻ khó xử: "Tính cách của ông chủ Trần hung hăng như vậy, làm như vậy liệu có quá đáng không...?"

"Anh trai em đã không nể nang gì mà làm loạn tại buổi đính hôn của em, em còn suy nghĩ cho anh ta làm gì? Theo chị, một người tồi tệ như anh ta chỉ xứng với một kẻ rác rưởi như ông chủ Trần thôi!"

Nói rồi, cô lại ngồi xuống trước màn hình lớn nhất trong phòng, cầm hai con chip lẩm bẩm: "Yên tâm, chị là nhân viên lâu năm của bộ phận này rồi, số lượng chip chị nắm được để đổi lấy quyền hạn không có nhiều người có, chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa cho em!"

Cứ như thế, Từ Thanh Nhiên im lặng nấp sau cánh cửa, quan sát những hành động vụng về của họ bên ngoài. Rõ ràng chủ mưu là Từ Thanh An ấy thế mà lại mang vẻ mặt đau lòng, giằng xé nội tâm không muốn đối mặt.

Cậu nghĩ Từ Thanh An không nên thi vào Học Viện Y, cậu ta làm diễn viên hợp hơn.

Vài phút sau, người phụ nữ đưa cho Từ Thanh An xem con chip đã nằm trên bàn trước đó: "Này, chị đã đăng ký mẫu thông tin của Lục Thành với mã số của ông chủ Trần, lát nữa chị sẽ tải lên kho hệ thống cùng với các mẫu khác, chẳng mấy chốc tổng bộ sẽ phát hiện ra kết quả này."

"Khi đó, chúng ta sẽ có một màn kịch hay để xem đấy."

Hai người xử lý xong việc quan trọng, trò chuyện vài câu rồi đi ra bằng cửa trước.

Lúc này Từ Thanh Nhiên mới mở khóa cửa bước vào phòng làm việc, theo tiếng thúc giục của hệ thống mà đi đến chỗ quầy, nơi có những kệ đầy ắp mẫu vật thông tin.

Hệ thống còn căng thẳng hơn cả cậu, dồn hết sự chú ý vào cửa ra vào: "Nhân viên trực sắp quay lại rồi, mau lên, mẫu của Thẩm Đình Dục ở kệ G-F09 đó."

Từ Thanh Nhiên tiến đến, nhìn thấy trên kệ được sắp xếp thành hơn mười hàng theo chiều dọc, mỗi hàng lại có mười hàng ngang, mỗi hàng ngang có mười con chip.

Anh hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Hàng thứ ba từ trên xuống dưới, hàng B, con chip thứ năm từ trái sang phải."

Từ Thanh Nhiên kéo ngăn thứ ba, ở hàng thứ hai bên trong cậu nhìn thấy một con chip được đánh dấu chữ "B" lớn. Cậu lấy ra theo hướng dẫn của hệ thống. Nhìn kỹ dưới ánh sáng, cậu vẫn có thể thấy ánh sáng lờ mờ bên trong, cảm thấy thật kỳ diệu.

Đây là "pheromone" được chiết xuất từ linh hồn con người?

Trên con chip dài khoảng một đốt ngón tay, còn in một chuỗi ký tự gồm chữ cái và chữ số rất dài, trong đó có ba chữ "STY".

Hệ thống phấn khích nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Em sẽ ngay lập tức giúp anh thay đổi thông tin đăng ký của con chip!"

Trong lúc chờ hệ thống xử lý, Từ Thanh Nhiên nhặt lấy con chip vốn thuộc về ông chủ Trần, đưa ra ngoài ánh sáng soi.

Lâu sau, một nụ cười mỉm khó hiểu nở trên môi cậu.

·

Trên hành lang tầng 9 vắng lặng, bóng thanh niên cao ráo thon dài bị ánh đèn kéo dài lê thê.

"Có một chuyện tao không hiểu." Từ Thanh Nhiên nói.

Vì sao Từ Thanh An có thể thay đổi thông tin con chip nhưng lại không trực tiếp đổi thành tên cậu ta luôn?

"Anh nghĩ cậu ta không muốn à?"

"Cậu ta hành động quá nhanh. Năm ngoái vừa tròn 18 tuổi đã lén lút lấy mẫu của mình và Lục Thành đi xét nghiệm độ tương thích. Kết quả cao ngất ngưởng 88%, khiến cậu ta không kìm được mà "bật mí" thông tin này. Trong toàn đế quốc, chỉ có khoảng 10% các cặp đôi đạt độ tương thích trên 88%. Ai ngờ được, chỉ số của Từ Thanh Nhiên và Lục Thành lại cao hơn thế?"

Từ Thanh nhiên:" Linh hồn xứng đôi, chỉ có thể thực hiện sau khi trưởng thành?"

"Cũng không hẳn thế."

Xét linh hồn xứng đôi là việc tốn kém, mỗi công dân đế quốc chỉ có một lần miễn phí đầu tiên, chi phí cho những lần sau tăng dần theo cấp số nhân. Do đó, ngoài những gia đình quyền quý cần cân nhắc nhiều yếu tố và bắt đầu từ việc gán ghép từ thuở ấu thơ, phần lớn mọi người sẽ chọn thực hiện việc này sau khi trưởng thành, khi biển tinh thần họ ổn định hơn và cũng đã sẵn sàng tìm kiếm đối tượng.

Từ Thanh Nhiên bất chợt hỏi một câu: "Lần khám sức khỏe tiếp theo của cậu ta là khi nào?"

Hệ thống mất một lúc mới hiểu cậu đang nói về Từ Thanh An: "Không biết oa, anh định làm gì?"

Dừng lại một chút, hệ thống lại nói: "Thông tin đăng ký chỉ có thể được thay đổi khi anh bắt đầu nhiệm vụ lần đầu tiên, ký chủ đại đại đừng làm bậy!"

Từ Thanh Nhiên đi vào thang máy xuống tầng dưới, vừa rẽ cua thì đụng phải Từ Thanh An đang sánh bước cùng một vị trưởng bối.

"Hahaha, tốt, chờ đến lúc em chính thức học, tôi sẽ đích thân dẫn dắt em!" Người nói khoác lên mình bộ blouse trắng, nụ cười rạng rỡ làm sâu thêm những nếp nhăn nơi khóe mắt. Tuy đã có tuổi, nhưng đôi mắt của người ấy vẫn sáng ngời.

Hẳn là cha của Lục Thành, Lục Ôn Niên.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi thì phát hiện ra cậu.

Từ Thanh An rất bất ngờ: "... Anh? Sao anh lại ở đây?"

"Khám bệnh." Từ Thanh Nhiên trả lời ngắn gọn xúc tích.

Lục Ôn Niên có lẽ nghĩ đến chuyện không vui, nụ cười trên môi bỗng tắt.

Ông ta không nhìn thẳng vào cậu, chỉ vỗ vai Từ Thanh An: "Đỗ vào Học viện Grandis là một khởi đầu tốt, cố gắng lên, đừng như một số người chỉ biết đi đường tắt. Nếu em tốt nghiệp suôn sẻ, biết đâu có thể gia nhập quân đội Ngân Long làm quân y, đến lúc đó sẽ được cùng Lục Thành kề vai sát cánh chiến đấu."

Từ Thanh An cười ngại ngùng: "Cảm ơn bác, cháu cũng dự định như vậy."

Lục Ôn Niên vẻ mặt vui mừng, còn muốn dặn dò gì thêm, đột nhiên có một cô y tá nhỏ chạy từ phía sau đến.

Trong tay cô ôm chiếc bảng điện, cô nói với giọng điệu đầy kích động: "Giáo sư Lục, chi nhánh khu Tây Tam vừa xác nhận đã phát hiện người có tinh thần lực loại D!

Lực chú ý của Lục Ôn Niên lập tức chuyển hướng, hai mắt sáng lên: "Nhanh cho tôi xem dữ liệu!"

"Biển tinh thần cấp B... không tệ, có còn hơn không! Chuẩn bị xe cho tôi ngay, tôi muốn đi khu Tây Tam ngay!" Ông to tỏ ra rất hưng phấn, cầm bảng đèn rời đi với cô y tá nhỏ không hề quay đầu lại, rõ ràng là không có gì quan trọng hơn điều này.

Từ xa vẫn có thể nghe thấy giọng nói nhanh như gió của ông ta: "Đúng rồi, đã thông báo cho Ác tháp chưa? Nhanh lên, sắp xếp cho E-Type trong tháp kết nối với linh hồn của người này..."

Khi Từ Thanh Nhiên thu hồi tầm mắt, vô tình phát hiện Từ Thanh An đang dõi theo bóng lưng Lục Ôn Niên rời đi, ánh mắt mang theo vài phần ghen tị.

Cậu trầm ngâm suy tư.

Hai người cùng chung sống dưới một mái nhà, cuối cùng vẫn chia nhau về nhà.

Từ Thanh Nhiên đến nơi trước. Hôm nay Từ phụ đột nhiên có việc phải đi công tác, không ở nhà. Từ phụ vắng nhà, mẹ kế đối xử với cậu cũng hời hợt hơn, cũng chẳng thèm giả vờ quan tâm hỏi han.

Cậu về phòng tắm rửa sạch sẽ, uống thuốc lấy từ bệnh viện về, tiếp tục nằm trên giường ngủ bù.

Lơ mơ, hai ngày nữa trôi qua. Nếu không phải tiếng gõ cửa bang bang vang lên từ dưới nhà, cùng với tiếng chuông cửa inh ỏi như tra tấn, có lẽ cậu có thể ngủ thêm một ngày nữa.

Kim đồng hồ đã chỉ xuống 37,8 độ.

Căn phòng tối mịt vì rèm cửa kéo kín. Chàng trai không buồn bật đèn, mò mẫm trong bóng tối, lôi đại một bộ quần áo từ tủ ra thay, rồi khoác thêm áo khoác vội vã xuống lầu.

Trận địa bên ngoài, to lớn bất ngờ.

Vài người mặc quân phục màu bạc đen, sau khi nhìn vào mắt anh, không hiểu sao bắt đầu tiến vào tư thế chiến đấu, nắm chặt súng trong tay.

Cậu nghi ngờ hỏi hệ thống: "Chẳng phải mày nói số liệu ghép đôi giữa tao với Thẩm Đình Dục không thể có kết quả nhanh như vậy sao?"

Hệ thống: "... Theo lý thì không nên."

Đứng trước mặt cậu là một người đàn ông lớn tuổi.

Trong miệng ông ta còn ngậm điếu thuốc, khá quen nhưng không nhận ra đã gặp qua lúc nào.

Đáy mắt đối phương thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, do dự hỏi: "Từ Thanh Nhiên tiên sinh..."

"Ừm". Cậu đáp.

Trên cổ Từ Thanh Nhiên còn quấn vài vòng băng gạc, bộ dạng lờ đờ ngái ngủ trông khá yếu ớt. Dung mạo tinh tế vô hại, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng toát lên vẻ lạnh lùng vốn có của một kẻ sát nhân dày dặn kinh nghiệm.

Quân sĩ trung niên lại hỏi cậu: "Vậy tôi xác nhận lại một chút, cậu Từ năm nay 19 tuổi, ST... cũng chính là kiểu linh hồn tinh thần, tạm thời vẫn chưa định hình đúng không?"

Từ Thanh Nhiên không biết ông ta hỏi gì, nhưng rất nhanh đã tìm thấy câu trả lời trên chiếc đồng hồ ghi dữ liệu sức khỏe.

ST: không rõ.

Cậu lại gật đầu.

Nhóm người đứng trước cửa im lặng vài giây, rồi lên tiếng: "Chuyện là thế này, dựa theo những tố cáo mà chúng tôi nhận được, cùng với việc tổng hợp một số hành vi quá khích của cậu gần đây, chúng tôi nhận định rằng cậu có tiềm năng thức tỉnh thành nhóm người cực đoan loại E."

"Bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ bị xếp vào danh sách đối tượng cần theo dõi, và được đưa đến Ác Tháp để tham gia một số khóa học giáo dục về tư tưởng và hành vi chuẩn mực."

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Thanh Nhiên: Mục tiêu vẫn là sản phẩm kém chất lượng bị thị trường đào thải.

Thẩm Đình Dục: Mấy người trong nhà, ai hiểu.

=========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️

Từ chap 6 trở đi sẽ đăng toàn bộ chương QT trên wattpad để chắn reup - BẢN EDIT UP TRÊN WORDPRESS của nhà. Có pass, tất cả pass đều là tình tiết của truyện 100%. Hoan nghênh mọi người đến thăm vườn Đào nhà tui!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.