Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 9: Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.




Editor: Vàng Anh

Beta-er: 2W

Sở Ca bị giật mình, lấy lại bình tĩnh, thu lại vẻ mặt chột dạ, quay đầu tươi cười nhìn Lục Hành Châu ánh mắt mang theo vẻ dò xét, "Tôi với thầy Lục không cùng một đẳng cấp, nếu bị phóng viên chụp được sẽ làm hư hại danh tiếng của thầy Lục mất."

Anh ta là ảnh đế, nếu có tin đồn tình ái thì cũng phải bị đồn với minh tinh màn ảnh hoặc là thiên kim đại tiểu thư nào đó, chứ bị đồn với diễn viên tuyến thứ 38 như mình thì không hay.

Hơn nữa, sức chiến đấu của nhóm bạn gái của anh ta cũng thật sự rất khủng khiếp, cô không dám chọc tới thì tránh đi chứ sao nữa.

Trong nguyên tác, nguyên chủ bị oan ức mà tự sát, đầu sỏ là người hâm mộ của anh ta.

"Nếu như cô Sở nói vậy, thì tôi không nên tới đây rồi." Lục Hành Châu nhìn ra cô đang nói dối, khóe miệng không tự chủ mà cong lên, "Đến Hành Giả, có hạng mục cần hợp tác với cô."

Sở Ca cắn môi dưới, giả bộ cảm kích: "Cảm ơn thầy Lục đã giúp đỡ,"

"Mời anh Châu." Tần Chuẩn mặt mày vui vẻ, nhiệt tình làm động tác mời, "Sở Ca em ấy không có ý gì hết, mặc dù cảnh sát đã lên tiếng phủ nhận tin đồn, giải thích thân phận của cậu bé kia nhưng vẫn có nhiều người suy nghĩ nhiều, lúc này vẫn nên giữ khoảng cách một chút."

Sở Ca đơn thuần chỉ không muốn dính dáng đến anh ta, trước sau như một cô vẫn giữ ý định như vậy.

Lục Hành Châu liếc nhìn anh một cái, gật đầu bước chân xuống bậc thang.

Sở Ca hít một hơi thật sâu bình tĩnh đi theo.

Lục Hành Châu đi xe Bentley, anh ta đi tới trước xe, mở cửa băng ghế sau, giơ cánh tay lên, ý muốn mời Sở Ca lên, Sở Ca đã quay đầu lại trên chiếc xe Camry màu đỏ của mình, cửa xe vững vàng đóng lại.

Tần Chuẩn làm bộ không thấy dáng vẻ lúng túng của anh ta, cúi đầu, nhanh chóng mở cửa ghế phụ của xe Sở Ca, cúi người ngồi xuống

Lục Hành Châu lúng túng thu tay về, ngồi vào trong xe nhàn nhạt kêu Lý Mặc lái xe đi.

Sau khi anh tiễn Sở Ca đi vào tối hôm qua rồi quay trở lại công ty để làm giai đoạn hậu kỳ cho phim, xong xuôi mới về nhà, trên đường về nhà mới có thể ngủ bù, Vương Kiệt, đạo diễn chương trình thực tế đã từng làm việc cùng nhau, đã gọi điện nói rằng anh ấy đang trên đường đi và anh ấy sẽ có mặt tại công ty sau 10 phút nữa, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại công ty.

Đi ngang qua công ty Sở Ca đang trực thuộc, anh mới nhớ tới chuyện cô tới tận cục cảnh sát để làm sáng tỏ tin đồn, tiện đường ghé vào trò chuyện đôi câu với Viên tổng, đề cử Sở Ca tham gia chương trình thực tế của Vương Kiệt.

Không nghĩ tới vừa bước xuống lầu, liền nghe thấy cô không muốn gặp mình.

Không biết là có liên quan đến cậu bé kia hay không.

Anh vẫn cảm thấy cậu bé kia với Chung Yến An có quan hệ máu mủ với nhau, họ quá giống nhau.

Ngoài ra chuyện tấm hình một nhà ba người bị tuồn ra, hai chú của Chung Yến An lập tức gọi điện thoại cho mình, hỏi chân tướng của sự việc.

Nếu như trước đây họ không nghi ngờ gì cả thì lần này cậu bé xuất hiện lại trùng hợp với kỳ nghỉ sinh nhật của Chung Yến An, mọi người không liên lạc được cũng như không tìm được tung tích của anh ấy, điều này mới khiến cho người ta vô cùng lo lắng.

Nếu Chung Yến An có con, tập đoàn Sang Thiêm với tài sản trị giá hơn trăm tỷ, bọn học cũng không thể lấy được dù chỉ một phần.

Thái độ của Sở Ca so với ngày hôm qua như hai người khác nhau, anh cẩn thận suy xét.

Lục Hành Châu nhớ lại một màn vừa nãy, lắc đầu bật cười.

Anh đã vào nghề nhiều năm, lần đầu tiên bị người ta coi thường như vậy, một làm một người đàn ông lịch sự cũng không thể.

"Anh Châu?" Lý Mặc nhìn qua kính chiếu hậu thấy anh đang cười, cố gắng nhịn con sâu nhiều chuyện trong lòng xuống, "Đạo diễn Vương Kiệt vừa mới gọi tới, nói là anh ấy đã đến công ty."

Lục Hành Châu không phải là người thích cười, dù là ở nơi làm việc hay nơi riêng tư, anh đều tỏ ra điềm tĩnh và kiềm chế hơn các nghệ sĩ cùng thời kể từ khi ra mắt.

Cái cô tên Sở Ca kia cũng không làm cái gì, sao lại khiến anh vui vẻ như thế?

"Ừ." Lục Hành Châu thu lại nụ cười, cầm máy tính ở bên cạnh bật lên, "Tên paparazzi hôm qua là ai, cậu đã tra ra chưa?"

"Tra ra được rồi, truyền thông Hoan Tư có ý định muốn đầu tư vào phim mới của đạo diễn Liễu." Lý Mặc bày vẻ mặt không vui, "Chắc là muốn Đỗ Trường Minh được đóng vai nam chính, cho nên mới làm chuyện như vậy."

"Gập ông đập lưng ông." Lục Hành Châu nói xong thì nhắm mắt lại, nhớ đến bộ dáng thấy mình muốn tránh mà không kịp của Sở Ca, tâm trạng trong nháy mắt tốt hơn, khóe môi cong cong.

Gặp nhiều cô gái lúc nào cũng nịnh bợ mình như vậy, không biết cô còn giả vờ được bao lâu nữa?

"Dạ." Lý Mặc thấy anh vừa cười, trong lòng giống như vừa bị móng vuốt mèo cào một cái, nhưng lại sợ hỏi nhiều thì bị đuổi việc nên đành im lặng.

Cái ý nghĩ này quá là nguy hiểm, hay là nghiêm túc suy nghĩ làm sao để đối phó với truyền thông Hoan Tư thì hay hơn.

《 Lưu Quang Kiếm 》kịch bản được Liễu Tùng Văn trau chuốt, mài giũa trong mười năm trời, cộng với sự đầu tư hoành tráng cho trang phục phim, mười năm qua hiếm có phim nào đầu tư nhiều vào trang phục cổ trang đến vậy, tin tức về dự án đã thu hút sự chú ý của vô số nhà đầu tư và nghệ sĩ.

Đỗ Trường Minh năm nay 32 tuổi, nhưng vào ngành muộn hơn Lục Hành Châu hai năm, trong tay đã từng được một giải ảnh đế, và một giải thưởng tại Liên hoan phim Thế giới Montreal*, là nam nghệ sĩ được truyền thông Hoan Tư đầu tư mạnh vào hai năm nay.

(*Liên hoan phim Thế giới Montreal (1977-2019, đã bị hủy bỏ) liên Hoan Phim cạnh tranh lớn nhất tại Canada tổ chức tại thành phố Montreal ở Quebec vào cuối tháng 8 hàng năm. Đây là liên hoan phim cạnh tranh duy nhất ở Bắc Mỹ được công nhận bởi FIAPF (Liên đoàn các nhà sản xuất phim quốc tế))

Bởi vì cho đến nay anh ta vẫn không có chỗ đứng về mảng phim điện ảnh, truyền thông Hoan Tư đã tốn không ít công sức để giành giật vai diễn về cho anh ta.

Viết báo hắt nước bẩn, sắp xếp paparazzi theo dõi đối thủ, truyền thông Hoan Tư đang tự rước lấy họa, cũng đừng trách anh không khách khí.

Hai chiếc xa trước sau không chạy cùng một làn xe, chiếc xa Camry màu đỏ chạy đằng sau chiếc Bently của Lục Hành Châu, vững vàng bám theo.

Tần Chuẩn nằm liệt trên ghế phụ, hết lần này đến lần khác quay đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt vô cảm của Sở Ca, "Vịt đưa tới tay em lại muốn thả bay? Lục Hành Châu mời em ngồi chung xe, còn mở cửa xe giúp em, đâu phải em không hiểu ý của anh ấy đâu? "

Đời trước anh đã tạo ra cái nghiệp gì, mà đời này lại kí hợp đồng với cô.

"Ý anh ấy là gì?" Sở Ca giả ngu, "Lỡ không phải thì em xấu hổ thì làm sao?"

Tần Chuẩn nhìn cô bằng cặp mắt xem thường, lấy hộp kẹo cao su, mở ra, lấy một viên ném vào miệng.

Còn nghĩ rằng cuối cùng cô đã học được chiêu lạt mềm buộc chặt, nhưng hóa ra vẫn vậy.

Kể từ khi gia nhập giới giải trí, cô chưa từng có bất kỳ mối quan hệ bạn bè riêng tư nào với các diễn viên nam, anh thân là người đại diện cũng hiểu được điều đó, nhưng anh không thể ủng hộ điều đó.

Sau khi bố nuôi cô bị bệnh, chuyện nhắc tới nhiều nhất là muốn tận mắt thấy cô kết hôn.

Sở Ca lấy chồng đã trở thành chấp niệm của ông ấy, và cũng là động lực để ông ấy tích cực trị liệu. Sở Ca sợ mình ra mắt bạn trai, thì bố sẽ được toại nguyện rồi lơ là chuyện trị liệu.

Mấy năm nay, dù ở trong giới nhưng lại không có bất cứ mối quan hệ riêng tư nào với diễn viên nam.

Ung thư dạ dày là một trong những căn bệnh ung thư khó điều trị, trong những năm qua việc phẫu thuật lớn nhỏ và hóa trị một mặt đã tốn rất nhiều tiền của nhưng khó khăn nhất chính là áp lực tâm lý.

Nhìn thấy vợ và con gái mình làm việc chăm chỉ như vậy, cũng không khỏi nghĩ đến việc muốn tự vẫn.

Tần Chuẩn bất giác thở dài khi nghĩ đến.

Lần này cơ hội tự mình đưa tới cửa, không những thế còn rất hot, thật ra...cũng có thể lợi dụng một chút.

Có tiền mà không kiếm là kẻ đại ngốc.

"Anh dẹp bỏ ngay cái ý định đó với Lục Hành Châu đi, 《 Cuồng Tín 》mới vừa đóng máy, chuyện hôm nay đúng là xui xẻo, nếu lại để cho paparazzi chụp được em với anh ta chung một khung hình nữa, còn ngồi vào xe của anh ta, anh cảm thấy người hâm mộ của anh ta sẽ bỏ qua cho em sao?" Ánh mắt Sở Ca nhìn qua anh, giọng điệu nghiêm túc, "Không phải bắp đùi nào cũng có thể ôm."

"Được rồi, theo ý của em, anh nghe lời em." Tần Chuẩn cười khổ.

Dĩ nhiên anh biết người hâm mộ của Lục Hành Châu rất kinh khủng, không chỉ riêng Lục Hành Châu, người hâm mộ của nhiều nam nghệ sĩ khác cũng kinh khủng không kém.

Sở Ca thấy anh bị mình thuyết phục, khóe môi lộ ra ý cười, "Em nói nghiêm túc, em muốn giải nghệ, anh chuẩn bị xem kí hợp đồng với người nào khác, hay muốn đổi nghề hay không."

Trong nguyên tác, họ là bộ đôi vô dụng nhất trong toàn bộ giới giải trí.

Tần Chuẩn không trả lời cô, đặt lưng ghế xuống, cầm điện thoại di động lướt Weibo, tìm kiếm tin tức của cô.

Ngay sau khi phủ nhận tin đồn cô lập tức lên hot search mà không cần phí một phân tiền nào, còn chễm chệ nằm ở vị trí thứ ba.

Cư dân mạng lập tức lật lại mấy tác phẩm của cô, cảm thán tại sao cô lại không nổi tiếng —— nhan sắc có, kỹ năng diễn xuất cũng có, tài lẻ là cực kì dẻo dai. Nhân vật biến hóa đa dạng, mỗi nhân vật đều khó nhận ra là cô, giả trang thành nam là đẹp nhất.

"Lần này Lục Hành Châu đem lại cho em không ít sự chú ý, Weibo của anh cũng đã tăng năm mươi ngàn người theo dõi." Tần Chuẩn hơi kích động, "Em có muốn chứng nhận không?"

"Không có hứng thú, không muốn mỗi ngày bị người ta mắng chửi, cũng không muốn ảnh hưởng đến bố mẹ của em." Sở Ca lạnh lùng từ chối.

Tần Chuẩn biết điều im miệng.

Sở Ca liếc anh một cái, nhếch môi, tập trung lái xe.

Cô nói không ngoa, người hâm mộ của Lục Hành Châu mà điên lên, thật sự sẽ mắng người ta đến chết.

Trong nguyên tác, nếu không phải bọn họ vạch trần nguyên chủ trên mạng, không đến bệnh viện điên cuồng xúc phạm bố mẹ nguyên chủ, bố nuôi của nguyên chủ sẽ không chết.

Mẹ nuôi của cô cũng sẽ không đến nổi hoảng hốt trong lúc tổ chức hậu sự, mà gặp tai nạn giao thông.

Hai người yêu cô nhất vì những tin đồn không chính đáng mà lần lượt rời bỏ cô, không ai biết cô tự trách mình bao nhiêu, hối hận như thế nào vì đã vào giới giải trí, hối hận vì gặp Lục Hành Châu.

Hiện tại cô đã trở thành nguyên chủ, cô sẽ không để xảy ra thảm cảnh như vậy, tuyệt đối sẽ không.

Tốt nhất là giải nghệ an toàn.

Hai mươi phút sau, hai chiếc ô tô lần lượt tiến vào hầm đậu xe của cao ốc Hải Thịnh.

Điện ảnh và Truyền hình Hành Giả của Lục Hành Châu, ở trên tầng 26 của cao ốc Hải Thịnh.

Tòa nhà này là cao ốc cao nhất ở Hải Thịnh, với tổng cộng 88 tầng, hầu hết các công ty điện ảnh, truyền hình và văn hóa của Hải Thịnh đều tập trung tại đây, hầu như tầng nào cũng có các công ty môi giới, công ty điện ảnh, truyền hình có tiếng.

Vô số người hâm mộ coi đây là thánh địa để hành hương, mong được nhìn thấy thần tượng của mình ngoài đời thực.

Sau khi dừng xe đi thang máy lên lầu, Lục Hành Châu vẫn liên tục nói chuyện điện thoại, có vẻ rất bận rộn.

Sở Ca và Tần Chuẩn im lặng đi theo anh ta và trợ lý của anh ta, không suy nghĩ gì.

Thang máy dừng ở tầng 26, cuối cùng Lục Hành Châu cũng cúp điện thoại, sải bước chân dài đi ra ngoài, "Hôm nay tôi mời cô tới là có một chương trình thực tế vô cùng thích hợp với cô của đạo diễn Vương Kiệt. Viên tổng luôn nói dạo gần đây cô không có công việc gì nên cứ tham gia chương trình này để thư giãn."

"Cảm ơn thầy Lục đã giúp đỡ." Sở Ca mỉm cười nói cảm ơn, nhưng cũng không quá kích động.

Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.

(*Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi: giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.)

Lấy thân phận của anh ta, coi như là muốn cảm ơn cô chuyện nhờ cảnh sát làm rõ tin đồn, cũng không cần phải tự mình đến cửa.

Quỷ mới biết anh ta đang có mưu đồ gì.

"Vương Kiệt là một trong những đạo diễn chương trình thực tế xuất sắc nhất Trung Quốc." Tần Chuẩn cúi đầu lẩm bẩm bên tai cô, "Em nhất định phải nắm cơ hội này thật chắc, anh trai đợi em nổi tiếng sau một đêm."

Sở Ca nghiêng đầu, khóe miệng nở nụ cười giả tạo lười che đậy, không nói lời nào.

Nổi tiếng là chuyện không thể nào.

Có nhiều tiền thì có thể cân nhắc bước tiếp theo, dù sao cô vẫn chưa chấm dứt hợp đồng vẫn cần chuẩn bị quỹ dự phòng, phòng trường hợp bố nuôi của nguyên chủ gặp tình huống như trong nguyên tác, tình hình đột nhiên xấu đi, cô cũng không đến nổi không xoay sở kịp.

Vào Điện ảnh và Truyền hình Hành Giả, Lục Hành Châu gọi điện cho quầy lễ tân và nhàn nhạt chỉ dẫn, "Đây là Sở Ca và người đại diện của cô ấy. Hãy đưa họ đến phòng họp nhỏ để gặp đạo diễn Vương, tôi đã nói với đạo diễn Vương qua điện thoại."

"Vâng." Nhân viên lễ tân mỉm cười chỉ đường, "Cô Sở, xin mời.

"Cảm ơn." Sở Ca lễ phép nói cảm ơn.

Lục Hành Châu đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Sở Ca đi xa, quay đầu trở về phòng làm việc của mình.

Cơ hội cho cô, có thể nắm bắt được hay không nằm ở cô.

**Truyện ngụ ngôn về câu thành ngữ Chồn cáo chúc tế gà, rắp tâm ăn gỏi.** Mọi người có thể đọc giải trí, cũng có thể lướt qua. ^_^

Mồng một Tết, chồn đói muốn kiếm con gà cho no bụng, nó đảo mắt một vòng là nghĩ ngay đến con gà mái hàng xóm cũ, con chồn khoác lên mình bộ quần áo.

Đóng giả một quý ông, đi chợ mua một cái xúc xích và một túi gạo nếp.

Chuẩn bị xong mọi thứ, chồn chân chạy đến nhà cô gà mái, dừng lại ở cửa, cậu chỉnh lại quần áo, chỉnh lại vẻ mặt rồi nhẹ nhàng gõ cửa: "Xin lỗi, cô Gà có ở nhà không?"

"Ai gọi tôi vậy? "

Cánh cửa mở ra, một con gà mái thò đầu ra và chồn nói nhỏ "Là tôi. Tôi tới đây để chúc Tết cô!"

Cô gà mái không ngốc, vừa nhìn thấy một cái đuôi liền nhận ra quý nhân là một con chồn.

Cô gà mái nghĩ bụng: Con chồn già này đến với mình, chắc không có gì hay ho, mấy năm nay nó ăn thịt gà rất nhiều rồi! Em gái mình bị nó ăn thịt rồi! Hừm, con chồn chết rồi, muốn ăn thịt mình, nói cho anh biết, tôi sẽ trừng trị anh nhưng không phải gian lận như vậy! Phải nghĩ cách chữa thôi! Có cách nào không? Nhân tiện ... Gà mái nói với con chồn ở ngoài: "Phòng của tôi không sạch sẽ lắm. Anh ở ngoài đợi, tôi ra liền."

"Được!"

Đầu tiên cô gà mái rắc đinh bấm trên ghế sô pha, sau đó treo mấy thùng sơn trên hành lang và rắc bi lên cầu thang.

" Anh có thể vào đi! "Cô gà mái nói với bên ngoài.

Chồn chạy vào, gà mái kêu nó ngồi trên ghế sô pha, chồn thật ngồi trên cái đinh ghim nhưng nó không đủ can đảm kêu vì sợ con gà mái trốn mất. Sau đó, con gà mái đưa con chồn đến gác mái.

Kết quả là con chồn cứ nhìn chằm chằm vào con gà mái, không biết bao nhiêu con đã đập đầu nó như bị ong đốt, khi ra đến hành lang, con chồn nhìn thấy thùng sơn liền bỏ chạy. Gà mái rất vui mừng vì đã đánh bại được con chồn bằng trí tuệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.