Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 8: Cô muốn giải nghệ.




Editor: Vàng Anh

Beta-er: 2W

Lý Trường Phong gật đầu, sắc mặt trong nháy mắt căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn nhóm ông già bà lão bên kia, nghiêm nghị nói: "Ngồi xuống kiểm tra một lượt, đây là đồn cảnh sát, không phải nơi bán rau."

Nói xong, anh quay đầu lại, mặt mày vui vẻ, hạ giọng giải thích với Sở Ca, "Một giờ trước, sau khi chúng tôi phát đi thông báo điều tra, đã xảy ra một chuyện bất ngờ, có liên quan đến cô."

Chuyện bất ngờ? Sở Ca trong lòng thầm sợ hãi, bàn tay chặn sau đầu Chung Yến An rơi xuống trên vai anh, vỗ về, "Chuyện gì vậy?"

"Mời cô." Lý Trường Phong ra dấu mời, bảo cô đến văn phòng bên cạnh.

Sở Ca không rõ nên nhìn thấy Chung Yến An trong tay không khóc lóc, không nháo, liền ôm anh đi theo.

Chung Yến An chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen láy băng giá, cực kì chán ghét nhìn mấy ông bà già ở kia.

Trong mắt anh bọn họ không khác gì những ông chú hai, chú ba của anh, một đám tham lam ác độc.

Sở Ca đi theo Lý Trường Phong đến văn phòng, đặt Chung Yến An xuống, cùng anh ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn anh, "Đừng sợ nhóc con, chị sẽ bảo vệ em."

Những người đó giống như phát điên, bọn họ không quan tâm có làm thằng bé sợ hãi hay không.

Mấy đứa trẻ mới lớn hơn một chút cũng chưa bao giờ được chứng kiến loại tranh giành này.

Chung Yến An sững sờ nhìn lên, khuôn mặt cô gái đầy căng thẳng và lo lắng, còn đôi mắt trong veo và sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng của mùa thu phản chiếu hình dáng lo lắng của cô.

Không ai nói bảo vệ anh, trong mắt bố chỉ có mẹ, còn ông nội thì chỉ quan tâm đến Sang Thiêm.

Điều mà anh nghe thấy nhiều nhất, luôn là - sao anh có thể thừa kế Sang Thiêm được chứ? Sao chiếc xe kia không tông chết anh luôn cho rồi.

Chung Yến An nhắm mắt lại, cụp mắt nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng có cảm giác phức tạp chưa từng thấy.

Lời nói của cô không thể tin là thật.

"Cái này do đồng nghiệp của tôi lấy lại." Lý Trường Phong vòng qua bàn làm việc, lấy ra một xấp quảng cáo nhỏ đưa cho Sở Ca, sau đó đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình, gõ con của Lục Hành Châu vào thanh tìm kiếm, kết quả lập tức hiện lên màn hình, anh xoay điện thoại lại để tự cô đọc.

Sở Ca lật tờ quảng cáo nhỏ, phát hiện tất cả đều là ảnh của cô và Lục Hành Châu, là cảnh tối hôm qua cô với Lục Hành Châu đứng ở ngoài của bị chụp hình, chân mày nhíu thật chặt lại.

Đối thủ của Lục Hành Châu cũng quá tàn nhẫn rồi.

Thông báo điều tra được đưa ra vào sáng nay, không lâu sau đó có một mẩu quảng cáo nhỏ được đăng tải nói rằng nhóc An là con trai của Lục Hành Châu, hiện đang mất tích, nếu tìm được thì phần thưởng là một triệu*.

(*Một triệu NDT khoảng 3,5 tỉ)

Thảo nào một nhóm ông bà già đến để nhận cháu trai.

Chỉ cần xác nhận nhóc An và đứa trẻ trong ảnh là cùng một người rồi liên hệ với Lục Hành Châu, lập tức có thể nhận được một triệu.

Còn không phạm pháp —— bọn họ chính là tới xem một chút, bé An có phải là đứa trẻ trong hình hay không.

Cảnh sát cũng không có biện pháp từ chối bọn họ.

Sở Ca nghiến răng nghiến lợi, đặt tờ quảng cáo nhỏ xuống, nhìn màn hình.

Kết quả tìm kiếm từ Weibo rất nhiều, phỏng chừng còn tiếp tục gia tăng, không tới nửa giờ nửa thì Weibo sẽ bị sập mất.

Lục Hành Châu ẩn hôn với một diễn viên tuyến thứ 38 còn có một đứa con trai, hai người vì tính cách không hợp nên chia tay, làm cho đứa trẻ bỏ nhà ra đi...trên mạng cũng thật là xảo trá, nội dung này cũng có thể nghĩ đến để hút lượt xem cho bài viết của mình, càng biết càng sợ hãi.

Cô cũng biết, con đường diễn viên này chỉ sợ không còn cách nào đi xuống.

Cùng một ngày chỉ cần hai tấm hình cũng có thể tự biên tự diễn ra một câu chuyện như vậy.

Cô muốn giải nghệ.

Sở Ca yên lặng nhìn một hồi, đầu như muốn nổ tung, "Bây giờ phải làm sao?"

Bọn họ chắc chắn không nên lên tiếng bác bỏ tin đồn, bị cư dân mạng bắt bẻ, lại phải cười khổ suốt một năm trời.

"Tôi vừa mới đệ đơn lên cục trưởng để thông báo phủ nhận một phần của tin đồn, xác nhận rằng đứa trẻ không liên quan gì đến cô, và đoạn video giám sát tương ứng cũng sẽ được đăng tải trên mạng." Lý Trường Phong nghiêm mặt, "Gia đình của đứa trẻ thì vẫn chưa được tìm thấy, tin tức loạn xạ trên mạng sẽ làm nhiễu thông tin chính xác về gia đình của cậu bé, nên chúng tôi sẽ nhanh chóng đăng thông báo."

"Vậy thì tốt." Trái tim đang treo của Sở Ca cũng hạ xuống, "Bây giờ thông báo liền hả?"

"Bây giờ, cô chờ tôi đưa cho cục trưởng ký tên." Lý Trường Phong đứng lên, có chút thương tiếc liếc nhìn bánh bao nhỏ, lắc đầu một cái, sải bước đi ra ngoài.

Đứa trẻ này rất ưa nhìn, bố mẹ không biết suy nghĩ nào mà đành lòng bỏ rơi nó một cách tàn nhẫn như thế.

Sở Ca nghiêng đầu, bánh bao nhỏ cúi đầu, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa xuống, che đi ánh mắt của anh, khóe môi mím lại thành một đường mỏng thẳng tắp, nhìn vừa tủi thân vừa đáng thương.

Vừa rồi nhiều người đến giành giật cậu bé như vậy, cậu bé lại không khóc không quậy, trong lòng nhất địch vô cùng bi thương?

Cũng không biết bố mẹ của cậu bé nghĩ thế nào mà lại vứt bỏ bé.

"Bé An không sợ, chị sẽ không để cho đám người bên kia đưa em đi đâu, chú Lý cũng sẽ không đồng ý." Sở Ca vỗ nhẹ lên bả vai của anh, cùng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, cô thuận tay nghe điện thoại, "Anh Chuẩn."

Chung Yến An ngước mắt nhìn cô, rồi lại nhìn vào tay mình, lông mày trầm xuống.

Nếu không tìm được người nhà, liệu cô ấy có đổi ý và nhận nuôi anh không?

Anh cũng nhìn thấy thông tin mà Lý Trường Phong đưa ra, đối thủ cạnh tranh của Lục Hành Châu rất gian xảo, nhưng không ngờ lại vô tình giúp anh, làm giảm đi không ít bước phiền toái trong kế hoạch của anh .

"Viên tổng không đồng ý không phải là chuyện bình thường sao, đâu phải anh mới biết ông ấy đâu." Sở Ca xùy một tiếng, "Anh liên lạc với trợ lý của Lục Hành Châu để cho anh ta chú ý tới tin tức của cục cảnh sát Ngô Đồng, chuẩn bị bác bỏ tin đồn"

"Em tự bác bỏ hả?" Giọng nói kinh ngạc của Tần Chí Xuyên truyền vào tai cô, cô còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt như bị sét đánh của anh ta, "Em làm hả?"

"Chẳng lẽ dựa vào anh?" Sở Ca trợn mắt nói, "Anh cũng chú ý một chút."

"Anh sẽ chú ý." Tần Chuẩn nói xong thì cúp điện thoại.

Sở Ca cất điện thoại, tầm mắt rơi trên người bánh bao nhỏ, vô thức mím chặt môi.

Thằng bé thật sự rất ngoan ngoãn, không có được sự hoạt bát hồn nhiên mà một đứa trẻ ở độ tuổi này cần phải có, trong đôi mắt đẹp ấy dường như ẩn chứa những cảm xúc mà người ngoài không thể hiểu được.

Rốt cuộc quá khứ như thế nào mà lại khiến cho thằng bé như bị bóp chết tất cả sức sống, khiến cho nó trở nên tĩnh lặng hiểu chuyện như vậy?

Sở Ca nghĩ mình cũng vừa mới mất bố mẹ, giờ thấy thằng bé thật đáng thương.

"Bé An, chú Lý nhất định sẽ giúp em tìm được bố mẹ, đừng lo lắng." Cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào mặt anh, "Em đừng buồn."

Chung Yến An sợ hãi, cúi đầu tránh sự đụng chạm của cô, ngực anh phập phồng lên xuống nhanh chóng và hai má đỏ ửng.

Anh không quen bị chạm vào như thế này.

"Chị làm nhóc sợ?" Sở Ca nhìn tay anh, không khỏi dở khóc dở cười "Chị hứa sau này sẽ không chạm vào em."

Chắc thằng bé không quen bị chạm vào?

Cô không có nhiều kinh nghiệm chung đụng với trẻ em, bởi vì cô không thích chúng, dù chúng có xinh đẹp bao nhiêu thì cô cũng không thấy chúng dễ thương, đặc biệt là sợ tiếng khóc của trẻ em.

Chung Yến An nhẹ nhàng gật đầu, sắc hồng từ trên má lan ra, đến tận mang tai đỏ bừng, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.

Có phải cô phát hiện ra được cái gì rồi không?

Chung Yến An thoáng ngẩng đầu, tỉnh rụi nhìn cô.

Sở Ca không quan tâm về vấn đề này nữa, nhìn xuống tin tức trên Weibo và theo dõi tài khoản WeChat chính thức của cục cảnh sát Ngô Đồng.

Thông báo và hình của bánh bao nhỏ được đăng lên vào lúc 10:30, một phút sau, cư dân mạng đã chụp được một đoạn quảng cáo nhỏ ở khu vực đường Ngô Đồng.

Người hâm mộ của Lục Hành Châu hành động ngay lập tức, đầu tiên là khống chế bình luận ở bài đăng phủ nhận tin đồn, tốc độ hành động cực kì nhanh.

Tuy nhiên, hiệu quả chiến đấu của người hâm mộ và cư dân mạng ăn dưa bở chưa bao giờ ngang hàng.

Lục Hành Châu vào nghề mười năm, không có bất kì tai tiếng nào bị lọt ra ngoài, cho tới tận bây giờ cũng không có bất kì tin đồn tình ái nào với sao nữ. Lúc chưa nổi tiếng thì chỉ yên lặng quay phim, lúc có danh tiếng thì thần không biết quỷ không hay, người hâm mộ không bao giờ tra được lịch trình của anh.

Hình tượng hoàn mỹ duy trì mười năm sụp đổ chỉ sau một đêm, còn là chuyện gây sốc đến thế, cư dân mạng không khỏi nhiều chuyện thêm một chút.

Sở Ca nhìn thấy, chợt nhớ tới một chuyện —— phim mới của Liễu Tùng Văn.

Khó trách cô đã cố gắng thay đổi cục diện ở buổi họp báo, cũng không có tác dụng gì.

Lục Hành Châu đã thành lập Điện ảnh và Truyền hình Hành Giả, dự án đầu tiên của anh ấy, 《 Cuồng Tín 》, hợp tác với Liễu Tùng Văn, và Liễu Tùng Văn cũng đã tiết lộ thông tin trong quá trình quay 《 Cuồng Tín 》 rằng anh ấy sẽ quay lại một bộ phim hành động cổ trang.

Mười năm trước, bộ phim cổ trang cuối cùng của Liễu Tùng Văn là 《 Hộ Tống Tri Viễn* 》 đã bị cấm sóng, sau đó, anh ấy chưa từng ra mắt một bộ phim hành động cổ trang nào nữa, có thể thấy dự án sắp tới đã thu hút sự chú ý của bao nhiêu người.

(*Lưu Tri Viễn là một vị hoàng đế ở sống thế kỉ thứ 9 - 10, tại vị 1 năm, triều đại do ông lập ra, nếu không tính thời kì Bắc Hán - là triều đại yểu mệnh nhất trong lịch sử Trung Quốc, chỉ có 3 năm)

Người tên Triệu Tuyền hôm qua chắc cũng muốn được đóng phim này?

Trong nguyên tác, bộ phim hành động cổ trang có tên là 《 Lưu Quang Kiếm 》 này cuối cùng đã xác định nam chính là Lục Hành Châu, và nữ chính là một nữ minh tinh mới ra mắt.

Đối thủ của Lục Hành Châu, là một ảnh đế trong vai nam phụ số 3, là một nhân vậy boss phản diện, từ đầu đến cuối đều đeo mặt nạ, không hề lộ mặt.

Nam phụ số 3 đã làm ra nhiều chuyện, giành giật để có được nhân vật nam chính.

Sở Ca lắc đầu, vừa định thoát khỏi cửa sổ Weibo, cục cảnh sát Ngô Đồng đã phát đi thông báo bác bỏ tin đồn.

Thông báo nói rằng chính cô đã gặp bé An, người bị nghi là bị bỏ rơi ở Công viên Hạnh Lâm, sau đó gọi cảnh sát, và hợp tác với cảnh sát để đưa cậu bé về cục cảnh sát.

Bởi vì bé An không phối hợp, nên cô đã chủ động nói rằng mình sẽ chăm sóc cho cậu bé, cùng lúc này paparazzi mới chụp được bức hình một nhà ba người kia.

Đồng thời bổ sung, bổ sung một tấm hình cô bước ra từ bệnh viện sau đó đi đến Hạnh Lâm, rồi mới gặp được Lục Hành Châu, xuống xe và đi bộ gần đường Ngô Đồng.

Trái tim treo lơ lửng của Sở Ca cũng trở lại vị trí cũ, khóe môi cô bất giác nhếch lên.

Cảnh sát phủ nhận tin đồn, so với Lục Hành Châu hay cô ra mặt đều có sức thuyết phục hơn.

Cuối thông báo, cảnh sát cho biết đã mở hồ sơ điều tra việc đăng quảng cáo nhỏ, đồng thời kêu gọi cư dân mạng đăng thông tin chính xác, không để những tin đồn thất thiệt làm ảnh hưởng đến gia đình, người thân của bé An để cậu bé có thể về nhà đoàn tụ với bố mẹ càng sớm càng tốt.

Trợ lý của Lục Hành Châu rất phối hợp, sử dụng tài khoản chính thức của Điện ảnh và Truyền hình Hành Giả chia sẻ lại bài đăng mà không bổ sung thêm bất cứ lời nào.

Tất cả người hâm mộ của anh ấy cũng đã giúp chuyển tiếp nó.

Sở Ca đọc bình luận, thấy cư dân mạng đều khen ngợi nhan sắc của bé An, đồng thời tích cực chia sẻ thông tin để giúp cậu bé tìm người nhà, cô cong môi rời khỏi giao diện Weibo.

Nhiều cư dân mạng hỗ trợ chia sẻ như vậy, chắc sẽ nhanh tìm được người nhà thôi.

"Cô Sở, thông báo đã được đăng lên." Lý Trường Phong từ bên ngoài đi vào, thở hổn hển ngồi xuống. "Mấy ông bà lão ở phòng tiếp tân cũng đã được khuyên đi rồi, nếu cô có việc bận thì cô có thể về trước."

Sở Ca mỉm cười, nhíu mày giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, "Hiện tại tôi không sao, tôi sẽ ở lại với thằng bé một chút, nếu vẫn không tìm được bố mẹ cho thằng bé thì sao, các anh định gửi nó đến trại trẻ mồ côi?"

Bé An hình như sẽ không chịu nghe lời bọn họ.

Tối hôm qua ném chai nước khoáng, có thể thấy tâm lý của cậu bé không giống như một đứa trẻ bình thường.

Chung Yến An cúi đầu, không gật đầu cũng không nhìn cô.

Chậm nhất là tối nay anh phải trở lại với cô.

"Phải ngoan ngoãn, chị thích một đứa bé nghe lời." Sở Ca nâng tay lên, nhớ tới cậu bé không thích người khác đụng chạm vào người mình liền thu tay lại, quay đầu nói với Lý Trường Phong, "Có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi đi trước."

Lý Trường Phong lập tức đứng lên, tự mình tiễn cô đi ra ngoài.

Tối hôm qua may mắn có cô giúp chăm sóc cả đêm, sáng nay lại bị hiểu lầm là con của Lục Hành Châu, vụ án này càng căng lên rất nhiều.

Bé An giống như là tự đầu mọc lên, bọn họ đã truy tìm rất nhiều camera giám sát, cũng không tìm ra được tại sao cậu bé lại xuất hiện.

Đã 12 giờ trôi qua, cũng không có ai tới nhận.

Nhưng cũng không loại bỏ được khả năng là cậu bé bị bỏ rơi.

Đường Ngô Đồng bị mất điện, mặc dù chiếc ghế anh ấy đang ngồi nằm ở bên đường nhưng nó lại là khu vực tam giác giữa hai camera và vị trí "rất tốt".

Chính là đang tăng thêm độ khó cho công việc của bọn họ.

Lý Trường Phong nhìn Sở Ca bước đi, mỉm cười quay người trở lại phòng làm việc.

Chung Yến An giơ tay gõ bàn, từ từ ngước mắt lên.

"Bé An, có phải muốn nói cái gì với chú hay không?" Trên mặt Lý Trường Phong nở nụ cười thật tươi, anh chủ động đưa điện thoại di động qua, "Nhớ ra rồi thì nói cho chú biết, nhà cháu ở đâu?"

Chung Yến An lấy điện thoại di động, khuôn mặt không thay đổi biểu tình, gõ một từ vào ghi chú: nước.

Nụ cười trên mặt Lý Trường Phong cứng đờ, "Được."

Đứa trẻ này cũng thật đáng thương, đã ngoan ngoãn rồi bị bỏ rơi, mâu thuẫn với người lạ là chuyện bình thường.

Bây giờ không sao, chỉ sợ đến cô nhi viện sẽ bị làm phiền.

Chờ một hồi rồi nói với đồng nghiệp một tiếng, trước tiên khoan làm thủ tục, dẫn cậu bé đến để thích ứng một chút rồi mọi người thay phiên nhau chăm sóc.

Lý Trường Phong đi rót một cốc nước, đặt ở bên cạnh anh, lại nhếch miệng cười, "Cần gì thì nói cho chú biết, chú đi làm việc trước."

Chung Yến An gật đầu một cái, bưng ly nước lên uống nước, tay nắm thành nắm đấm nhỏ gõ vào chân, con ngươi đen lặng lẽ trở nên sắc bén.

Anh còn phải nghĩ biện pháp liên lạc Hà Sâm.

Mấy anh em họ chắc chắn đã nhìn thấy tin tức trên mạng, nhất định sẽ nói với chú hai và chú ba, bọn họ nhìn anh lớn lên, chỉ cần nhìn một cái cũng biết được dáng vẻ khi còn nhỏ của anh.

Nếu bị bọn họ đem đi giám định người thân chắc chắn chuyện anh nhỏ lại cũng sẽ bị bại lộ.

Động tác tay của Chung Yến An dừng lại, anh lại giơ tay gõ bàn.

"Lần này là muốn cái gì?" Lý Trường Phong có hơi đau đầu đưa điện thoại cho anh.

Chung Yến An lấy điện thoại di động, cho rằng cảnh sát sẽ nhạy cảm hơn người thường, anh muốn nói chơi trò chơi nhưng lại biến thành: bánh quy.

Lý Trường Phong cố gắng giữ mặt mày vui vẻ, "Chú đi lấy cho."

Nói xong, anh ta đặt con chuột xuống và đứng dậy đi ra ngoài.

Chung Yến An quay đầu nhìn bóng lưng anh ta biến mất ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng.

Buổi tối, dùng điện thoại di động của Sở Ca để liên lạc với Hà Sâm, anh không nói anh sẽ đi nghỉ ở đâu, mấy anh em họ hàng và chú bác hai cũng không tìm ra tung tích của anh.

Đầu bên kia, Sở Ca trở lại công ty, Tần Chuẩn ở dưới lầu chờ, cười tươi như hoa.

Cô cũng nở nụ cười, bước chân rất gấp gáp, "Ai làm anh vui thế? Hay được có 5 triệu, hủy hợp đồng cho em được không?"

Cả mạng chuyển tiếp giúp bé An tìm bố mẹ, dù bố mẹ có thực sự bỏ rơi cậu bé trước sức ép của dư luận cũng sẽ đón về.

Ở với bố mẹ thì tốt hơn là vào cô nhi viện, thằng bé còn bị khiếm khuyết về cơ thể nên dễ bị bắt nạt hơn.

"Lục Hành Châu, anh ta đang ở trong phòng họp, chỉ danh muốn gặp em." Tần Chuẩn mỉm cười, "Cơ hội của em đến rồi."

Cô rất có tiềm năng trở nên nổi tiếng, nếu không phải mấy năm trước vì muốn kiếm tiền mà vai nào cũng muốn đóng, không chịu chi tiền để làm marketing thì hiện tại có thể trà trộn vào tuyến hai làm tiểu hoa đán.

Nụ cười trên môi Sở Ca cứng lại, dừng lại, xoay người rời đi, "Không được, anh nói với Lục Hành Châu rằng em với anh ta..."

"Với tôi như thế nào?" Giọng nói của người đàn ông xuyên qua lỗ tai mang theo ý cười, nhưng những lời tiếp theo lại không mấy dễ chịu, "Không biết tôi đắc tội với cô Sở chỗ nào mà làm cho cô chán ghét tôi đến như vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.