Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 13: Không chỉ biết diễn trò, còn biết bóp méo sự thật.




Editor: Vàng Anh

Beta-er: 2W

Ông cụ nhìn ra Sở Ca đang không vui, vẻ mặt nghiêm túc dần thả lỏng, run rẩy lên tiếng, "Tiểu Ca, cháu không muốn tha thứ cho ông nội hả?"

Nếu ông không diễn như vậy, cô gái này đương nhiên sẽ không chịu vô duyên vô cớ đến Hạnh Lâm ở.

Cô mà không đi, cậu bé đẹp trai giống y đúc thằng cháu nội Yến An khi nhỏ của ông cũng sẽ không chịu đi, nói không chừng tối nay thằng nhóc Yến An kia đến đón cậu bé đi luôn thì sao, sau này ông muốn gặp cũng không thể gặp được.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, ông mới nói ra thân phận thật sự của chú hai chú ba, ông muốn cảnh báo bọn họ không được giở trò sau lưng ông.

Đến chùa Linh Tuyền mấy năm nay, bọn họ không ít lần nhắm vào thằng cháu Yến An của ông, ông mắt nhắm mắt nhở cho qua, bởi vì tin tưởng Yến An cũng như đang rèn luyện ý chí cho nó. Bây giờ thì không được, ông không muốn bất kì người nào tổn thương cháu cố của ông.

Ông cụ nói xong liền nhìn Sở Ca, giống như vừa phạm phải sai lầm thương thiên hại lý nào vậy, vừa sợ hãi vừa căng thẳng.

Sở Ca nhìn khuôn mặt già nua đang mếu máo như sắp khóc, há miệng, cuối cùng cũng không nhẫn tâm mà nói ra: Dù sao cũng phải để cho cháu hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ.

Thấy mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng kỳ quái, lãnh đạo cục cảnh sát vội vàng tiến tới giảng hòa, "Đề nghị của ông Chung vô cùng tốt, mặc dù không hợp với quy định một chút nhưng mà bố mẹ của cậu bé không đến, hơn nữa chúng tôi không có người để chăm sóc cho cậu bé, vậy thì phiền cô Sở vậy."

Nói xong, ông mỉm cười nhìn Sở Ca như muốn này "Cảm ơn vì đã phối hợp".

Sở Ca cong môi miễn cưỡng cười, bế bánh bao nhỏ đang chăm chú coi phim hoạt hình lên, cả người mệt mỏi đi theo ông cụ ra ngoài.

Lẽ ra tối nay cô không nên tới.

Chú hai chú ba ủ rũ cúi đầu, giống như quả cà tím thấm sương vậy*, bị rút hết sức sống trên người.

(*quả cà tím thấm sương: ý chỉ không có sức sống, không có tinh thần vì cà tím chỉ chịu được nhiệt độ cao, sợ lạnh nên khi trời lạnh sẽ bị khô héo)

Bọn họ nghĩ nếu nắm được đứa con của Chung Yến An trong tay sẽ buộc anh nhường một phần cổ phần. Giờ thì tốt rồi, không chỉ bị gạch tên khỏi nhà họ Chung, còn giúp nhà họ Chung tìm được một người thừa kế.

Chung Yến An không có khả năng sinh sản, nhưng cô gái tên Sở Ca đó thì có.

Ông cụ cũng thật không đứng đắn, vẫn còn có con riêng ở ngoài.

Hai anh em càng nghĩ càng thấy xót xa, nhưng cũng chẳng làm được gì. Ông cụ đã nuôi nấng họ thành người, cho họ tài sản mà người bình thường phấn đấu cả đời cũng không có được, đã là hết tình hết nghĩa.

Chuyện này công khai trước mặt nhiều người như vậy, nếu hai bọn họ tiếp tục làm chuyện gì xấu, cảnh sát sẽ là người đầu tiên gõ cửa nhà họ mất.

Từ trên lầu đi xuống, một nhóm phóng viên đã tập trung trước cửa cục.

Ông cụ cùng với Sở Ca đang ôm trên tay một cậu bé vừa xuất hiện, trước cửa cục cảnh sáng đang tối om đột nhiên bừng sáng.

Chung Yến An một tay ôm cổ Sở Ca, nghiêng đầu tránh ánh đèn đang chớp nháy, sắc mặt đen xuống.

Mấy người phóng viên này, chắc chắn là do ông nội kêu tới.

Ông cụ ỷ vào việc bố mẹ Sở Ca qua đời, trực tiếp nhận Sở Ca làm cháu gái.

Không có chú hai chú ba cùng với mấy người em họ quấy rầy, anh muốn tránh sự giám sát của ông nội cũng không được.

Sở Ca cho là anh bị giật mình, nghiêm mặt, giơ tay lên vỗ nhẹ lên lưng của anh, thấp giọng an ủi bên tai anh, "Bé An đừng sợ, chị ở đây."

Anh bị dọa sợ thật rồi.

Sống lưng Chung Yến An cứng đờ, hai má nhanh chóng đỏ bừng nóng hổi, tim đập thình thịch.

Lần đầu tiên...có người bảo anh đừng sợ.

Ánh đèn nhấp nháy chiếu sáng những bồn hoa và khoảng đất trống phía trước tòa nhà.

Phóng viên cầm máy ảnh và micro giống như đàn cá mòi đang đuổi theo con cá da trơn* vậy, tranh nhau để phỏng vấn ông cụ, cảnh tượng hỗn loạn.

(*hiệu ứng cá da trơn: cá mòi rất khó bắt sống trở về cạn vì chúng thường bị chết ngạt giữa đường, một người ngư dân mới nghĩ ra cách là bỏ một con cá da trơn vào chung với đàn cá mòi, đàn cá mòi lập tức tản ra vì sợ bị ăn thịt, tình trạng thiếu oxi cũng được giải quyết. Hiệu ứng này được áp dụng vào trong kinh doanh giữa nhiều người có kinh nghiệm nên ăn không ngồi rồi sẽ đưa vào một người mới chăm chỉ để thúc đẩy cùng nhau làm việc. Mình nghĩ ý của tác giả là phóng viên này chen, phóng viên kia thấy vậy nên cũng chen chúc theo.)

Ông cụ Chung dừng chân, hai tay tự nhiên chắp ra sau lưng, khuôn mặt dãi gió dầm mưa không nhìn ra được đang vui hay giận.

Gió đêm làm lay động tà áo tràng* trên người ông, khí thế nghiêm nghị đến đáng sợ, làm cho một đám phóng viên không tự chủ được lùi ra sau ba bước, âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ.

(*Áo tràng là pháp phục cần thiết cho cư sĩ phật tử khi đi lễ chùa, tụng kinh, ngồi thiền, niệm Phật.)

Để cho nhóm phóng viên chụp hình mình một lúc mới khoát tay tỏ ý bảo mọi người im lặng, nghiêng đầu không rõ ý nhìn trợ lí Trần Kiền của mình, ông cười nhìn Sở Ca nói, "Tiểu Ca, cháu đứng kế ông."

Năng lực làm việc của Trần Kiền đã suy giảm một chút, phải mất một giờ mới gọi được nhóm phóng viên như vậy.

"Vâng." Sở Ca nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp, ngoan ngoãn đứng kế bên ông cụ, nhẹ giọng trấn an Chung Yến An trong ngực, "Bé An không sợ nhé, mấy cô chú này chỉ chụp hình thôi, không bắt em đi đâu."

Chung Yến An giương môi gật đầu, di chuyển cánh tay nhỏ bé đầy thịt của mình lên xuống, giả vờ sợ hãi, tay kia cầm điện thoại di động.

Bây giờ anh là trẻ con, anh chỉ mới sáu tuổi.

Sở Ca thấy vậy càng đau lòng.

Coi như hôm nay làm việc thiện, chuyện do cô tự nguyện làm, dù hậu quả có thế nào cô cũng phải chấp nhận.

Chú hai chú ba cùng với mấy người con không dám tiến lên, im như thóc đứng sau lưng ông cụ với Sở Ca, cố gắng cong môi cười.

Hà Sâm đứng ở sau cùng, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Chung Yến An: Ông cụ để cho cô gái tên Sở Ca gì đó cùng với cậu bé không liên quan với cậu đến Biệt thự số 1 Hạnh Lâm.

Gửi đi, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Ca và cậu bé, ánh mắt thâm trầm.

Bốn người vệ sĩ giống như vừa kịp phản ứng, chia ra mỗi bên hai người đứng ngay ngắn.

"Đây là Sở Ca, cháu gái của một người bạn cũ của tôi." Ông cụ nghiêng đầu nhìn Sở Ca, không nhanh không chậm tiếp tục nói, "Cậu bé cô ấy đang bé, tôi tin các người đều đã biết, là người bạn nhỏ bị thất lạc người nhà."

Một đám phóng viên rối rít gật đầu, sợ ông cụ nói mãi sẽ bị bỏ qua điểm trọng tâm.

Nhiều người tới như vậy, ai cũng muốn là người đầu tiên đăng bài.

Nhất là làm truyền hình trực tiếp, khán giả trên mạng cũng đang muốn hóng chuyện của nhà họ Chung.

Nhà họ Chung tranh chấp tài sản đã mấy năm nay, bỗng nhiên có bước ngoặt như thần, ai mà chẳng phấn khích.

Ngoài Chung Yến An, tất cả các nhân vật quan trọng trong cuộc xung đột tranh giành tài sản đều có mặt, còn có một nữ diễn viên tuyến 38 không tên tuổi, cũng có thể đoán được sự việc gây cấn đến cỡ nào.

Chú hai chú ba nghe ông cụ nói xong, thiếu chút nữa đã lên cơn đau tim.

Đây rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, rõ ràng trên lầu ông nói là cháu gái ruột.

Ông cụ thờ ơ nhìn thấu biểu cảm của tất cả mọi người, lên tiếng một lần nữa, "Cậu bé này không thể đi, cũng không thể nói chuyện, bởi vì tiểu Ca là người đầu tiên thấy cho nên rất thân thiết với tiểu Ca. Coi như lòng lương thiện của người thành phố, chúng ta nên ủng hộ công việc của cảnh sát. Vì vật, tôi quyết định mang cháu về nhà họ Chung để chăm sóc, nếu tìm được bố mẹ của cháu, tôi sẽ trả cháu về."

Một nhóm phóng viên kích động.

Lượng thông tin trong câu này quá lớn, cháu gái của bạn cũ, cậu bé có phải cũng muốn đi đến nhà họ Chung? Thân phận thực sự của cô ấy là gì?

Nhà giàu có nhiều chuyện gây cấn thật đấy.

Sở Ca không cảm xúc, vừa bảo vệ bánh bao nhỏ trên tay, vừa bình tĩnh phân tích kinh nghiệm sống của nguyên chủ.

Bố ruột của cô là một giáo sư âm nhạc dân gian nổi tiếng, chơi đàn tỳ bà giỏi, luôn có một vài buổi biểu diễn đều đặn hàng năm.

Thỉnh thoảng sẽ biểu diễn trong bữa tiệc.

Mẹ ruột của cô là một giáo viên dạy múa dân gian tại học viện múa, bà cũng rất nổi tiếng.

Nếu ông cụ thật sự có quan hệ máu mủ với nguyên chủ, ban đầu bố mẹ nguyên chủ bị tai nạn giao thông qua đời, báo chí cũng rần rần vài ngày, ông cụ cũng không đến nỗi sẽ để mặc cho nguyên chủ bị khinh thường, bị ngược đãi đến mức sắp bị bán đi.

Là bố mẹ nuôi đã cứu cô ấy.

Trong vài giây ngắn ngủi, Sở Ca đưa ra kết luận cho tất cả những điểm bất thường trên, ánh mắt nhìn bánh bao nhỏ trong ngực.

Ông cụ làm nhiều chuyện như vậy là vì cậu bé?

Nhưng ở nguyên tác, Chung Yến An gặp phải nữ chính hiền lành, hoạt bát mới rung động, cũng không có con với những người phụ nữ khác.

"Ông Chung, chúng tôi có thể đặt câu hỏi hay không?" Có phóng viên không kiềm chế được, "Chúng tôi muốn biết vì sao ông lại xuất hiện ở đây."

"Chúng tôi cũng muốn biết, có tin đồn nói hai vị Chung đổng vì muốn cướp cậu bé mà xém chút nữa đánh nhau, có chuyện này không?" Người bên trên phụ họa.

"Có thật là cậu bé này không có quan hệ với nhà họ Chung?"

"Ông Chung..."

"Không thể đặt câu hỏi." Sắc mặt ông cụ Chung trầm xuống, dường như đã bị chọc giận, "Tôi đến cục cảnh sát này không phải vì cậu bé này, mà là vì tiểu Ca. Bạn cũ năm đó bởi vì mâu thuẫn trong công việc mà ly dị với vợ, sau khi ly dị mới biết vợ có bầu, ông ấy đi tìm cả đời cũng không thể tìm được vợ trước và đứa trẻ, lúc lâm chung ủy thác cho tôi tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng tìm được cháu gái của ông ấy, tôi mới cuống cuồng đến cục cảnh sát để thỉnh cầu được giúp đỡ."

Khóe miệng Sở Ca co giật, cố gắng hết sức phối hợp với ông ấy.

Chung Yến An cúi đầu, đôi mắt màu mực tối om, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười giễu cợt.

Ông nội đến chùa Linh Tuyền vài năm, không chỉ biết diễn trò, còn biết bóp méo sự thật.

"Tối nay cháu đến ở đi." Ông cụ vung tay, quay đầu đi đến bãi đậu xe.

Sở Ca ôm bánh bao nhỏ đuổi theo ông, đè giọng thấp nhất có thể, "Ông Chung, tự cháu lái xe tới, cũng không cần đi chung xe với ông đâu."

Ông cụ dừng bước, nghiêng đầu nhìn trợ lí Trần Kiền, "Trần Kiền, cậu lái xe của tiểu Ca đi, sắp xếp một chiếc xe nữa, giúp tiểu Ca đưa đến Hạnh Lâm, tiểu Ca ngồi xe ông."

"Vâng, tôi sẽ sắp xếp." Trần Kiền cúi đầu lên tiếng đáp lại, cảm thấy lạnh sống lưng, luôn cảm thấy ông cụ không hài lòng với sắp xếp tối nay của mình. "Tài liệu trong máy tính, ông mở ra có thể thấy."

Lúc bọn họ nói chuyện trong phòng tiếp tân, anh lên lầu trên theo lệnh của ông cụ, tra xét lai lịch cử Sở Ca.

"Đi đi." Ông cụ khoát tay ý bảo anh đi, ánh mắt quét qua người bánh bao nhỏ trong ngực Sở Ca, cố ý xụ mắt, che giấu ý niệm muốn ôm chắt trai của mình.

Thật sự giống nhau y đúc, vừa ngoan vừa đáng yêu.

Không biết nói chuyện chắc là giả, vì cậu bé có thể gõ chữ được và sử dụng điện thoại di động. Không đi được thì không sao, nhà họ Chung có thể bác sĩ ở bệnh viện tốt nhất, không trị hết cho cháu trai Chung Yến An chẳng lẽ đến chắt trai cũng không trị được!

"Đây là chìa khóa xe, địa chỉ là số 43 đường Khánh Du nhà trọ Vân Hồ, cứ đi thẳng tới đó." Sở Ca đưa chìa khóa xe cho Trần Kiên, nhắm mắt ôm cậu bé ngồi vào chiếc xe Rolls Royce cùng ông cụ.

Hà Sâm nhìn bọn họ lên xe, quay đầu đi lấy xe của mình, cũng không thèm nhìn động tĩnh của chú hai chú ba ở phía sau.

"Tên đó không phải ỷ vào năm đó được tiểu An giúp đỡ sao, chảnh cái gì mà chảnh." Chú ba thấp giọng nói.

"Chúng ta không phải người nhà họ Chung." Chú hai cảnh cáo nói, "Ông già chưa có sắp xếp gì hết, cậu còn muốn chúng ta bị đuổi ra khỏi nhà nhanh hơn một chút hả!"

Chú ba ngượng ngùng im miệng, mang con trai đi theo sau đi lấy xe.

Bãi đậu xe lục đục vang lên âm thanh nổ máy, tất cả phóng viên đều bị vệ sĩ và cảnh sát ngăn lại, không ai dám đuổi theo xin phỏng vấn.

Xe từ từ quay đầu, hai tay Sở Ca vòng ra trước ngực bánh bao nhỏ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Sắc mặt Chung Yến An bình tĩnh như nước, bày ra dáng vẻ sao cũng được, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.

Hà Sâm, đừng gọi.

Anh đã hai lần dùng điện thoại của Sở Ca gửi tin nhắn cho anh ta, sơ hở quá lớn —— người qua đường gì mà hai ngày liên tiếp gặp nhau, mỗi lần đều mượn dùng điện thoại.

Cũng may Hà Sâm không phải người nhiều chuyện, trừ công chuyện ở công ty, cũng không hỏi tới chuyện khác.

Nếu không anh cũng sẽ không để anh ta ở lại tới bây giờ.

Ra khỏi đường Ngô Đồng, Sở Ca bình tĩnh lại, thoải mái hỏi thẳng: "Ông Chung, sao ông lại sắp xếp như vậy?"

Kết hợp những gì ông nói với những chuyện cô biết, cơ bản có thể kết luận tất cả đều là giả.

Ông cụ mở máy tính của Trần Kiền, nghiêm túc nhìn tài liệu của cô, chậm rãi lên tiếng: "Hẳn là cháu cũng thấy dáng vẻ của bé An giống với đứa bé trong tấm ảnh, đó là cháu trai của ông, Chung Yến An, thằng bé đã bị liệt 24 năm. Không nói dối cháu, ông cũng hoài nghi bé An là con của Yến An. "

Sở Ca sửng sốt.

Bánh bao nhỏ vừa đẹp trai vừa dễ thương trong hình kia, lại là Chung Yến An khi còn nhỏ?

"Năm năm trước Yến An chiến tranh lạnh với ông, đến bây giờ cũng không chịu gặp ông. Trước mắt ông không thể xác định cậu bé này có phải là con của Yến An hay không, nó đang nghỉ phép, hết lần này tới lần khác, ngày nó nghỉ phép là ngày cậu bé này xuất hiện. Tối nay ông sắp xếp như vậy là hy vọng cháu có thể giúp ông chăm sóc cậu bé này một khoảng thời gian, để cho ông cháu ta có thể gặp mặt một lần." Ông cụ nói xong dừng lại, sau đó chậm rãi nói thêm, "Coi như báo đáp, ông sẽ cho bố nuôi của cháu chuyển đến Bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế và chịu mọi chi phí, đồng thời sắp xếp một chuyên gia đến tư vấn và phẫu thuật cho ông ấy. Ngay cả khi cậu bé không phải là chắt của ông, ông vẫn sẽ làm theo những gì đã hứa."

Cô gái nhỏ này đủ thông minh cũng không tham lam.

Bây giờ ít ai có thể cầm lòng được khi cám dỗ ập đến, không tệ.

Chung Yến An: "..."

Có phải ông nội đến chùa Linh Tuyền để học kĩ thuật biểu diễn, chuẩn bị làm diễn viên?

Sao ông có thể mở miệng nói dối trắng trợn như vậy?!

Bọn họ không có chiến tranh lạnh, là do ông nội ở chùa Linh Tuyền không chịu đi gặp anh.

"Để cháu suy nghĩ một chút." Sở Ca mím môi, có chút lúng túng, "Chuyện này quá bất ngờ, cháu không có chuẩn bị gì hết."

Với điều kiện y tế của Bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế, bệnh tình của bố nuôi có thể thực sự được kiểm soát.

Trong nguyên tác, sau khi phẫu thuật bệnh tình của ông ấy đột nhiên trở nặng, hội chẩn sớm có thể đưa ra phương án điều trị tốt hơn.

Đã kiên trì trong năm năm qua, cô yêu cầu không cao, ở lại với cô thêm mười năm nữa cũng được.

Cô còn rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn làm cùng với bố mẹ mà chưa có cơ hội để làm.

Mặc dù bọn họ không phải bố mẹ thật sự của cô, nhưng cũng có cùng một khuôn mặt với họ, có thể phần nào bù lại tiếc nuối trong lòng của cô.

Còn Chung Yến An thì... binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn*, cô đã biết trước được cốt truyện, tránh anh ta cũng dễ hơn.

(binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn: linh hoạt ứng phó với mọi tình huống xảy ra, mình nghĩ giống câu "tới đâu hay tới đó")

Sở Ca cẩn thận phân tích, sau đó thành thật trả lời, "Chuyện này cháu có thể giúp."

Ông cụ thoáng gật đầu, vui vẻ cười: "Vậy mới ngoan."

Chung Yến An nhích sang chỗ khác, ánh mắt màu mực tràn trề thất vọng và vẻ mỉa mai.

Cô cũng xem trọng tài sản của nhà họ Chung.

(*chú thích thêm* Dục ẩn di chương (giấu đầu hở đuôi) là câu thứ hai trong bài tán của tổ thứ năm Tôn Giả Đề Đa Ca trong Phật Tổ Đạo Ảnh. Nguyên văn Hán Việt của 2 câu đầu bài tán: Tâm phi sanh diệt, Dục ẩn di chương: Tâm là thứ không sinh không diệt, nếu quý vị muốn che dấu thì nó càng hiện rõ. Ẩn "隱" là che dấu; di chương "彌彰" là càng lộ rõ ra ngoài.)

Editor: làm xong chương này mình muốn tụt máu luôn, edit 3 tiếng mà hết 2 tiếng mò chú thích rồi.

Beta: May quá a. K phải đi mò chú thích 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.