(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bữa tối đau đớn cuối cùng cũng kết thúc, tất cả người thân và bạn bè đều rời đi. Trong vòng nửa giờ, chỉ còn lại nàng, nàng thay váy ra và mặc lên người bộ trang phục bình thường. Lớp trang điểm trên mặt vẫn còn đó, chưa được tẩy trang, trông thật lố bịch với bộ đồ này.
Lúc này nàng chỉ muốn trốn thoát, ý nghĩ tối nay ở cùng chỗ với em chồng khiến nàng run lên vì sợ hãi.
[Loại nữ nhân này căn bản không xứng với anh, không biết vì sao anh còn muốn cưới cô ta!]
Câu nói này hiện lên trong đầu, ủy khuất đến sắp khóc, nàng quả thực không xứng với Khổng Thắng Hào, người như nàng sao có thể xứng với thiếu tá? Nàng có trình độ học vấn thấp, chưa làm được gì nhiều, người ta là trụ cột của đất nước, nhưng nàng chỉ là một thường dân.
Nói cách khác, nếu không phải là người đồng tính, việc kết hôn với Khổng Thắng Hào quả thực là một điều may mắn mà nàng đã tích lũy được ở kiếp trước.
Sau khi bước ra khỏi khách sạn, đối mặt với một thành phố xa lạ, nàng cảm thấy hoảng sợ, nàng chưa từng sống ở thành phố lớn, đây là lần đầu tiên, biển quảng cáo neon trên con đường đối diện khách sạn khiến nàng choáng ngộp, không biết tối nay ngủ ở đâu...
"Chị còn đứng ở đây làm gì?"
Một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên từ phía sau, khiến nàng rùng mình, quay lại thì thấy Khổng Thắng Nam một tay đang cầm âu phục, tay còn lại đang vuốt mái tóc bị gió thổi tung, vẻ mặt vô cùng sốt ruột nhìn nàng.
"Ừm..."
Nàng không dám nói thêm gì nữa, Khổng Thắng Nam ánh mắt quá hung ác, sợ nói thêm một lời, đối phương sẽ tìm ra việc gì đó để chế nhạo mình.
"Tránh ra, đừng cản đường."
Khổng Thắng Nam vừa nói vừa đi qua trước mặt nàng, cảm giác câu nói đó giống như ám chỉ "Chó ngoan không cản đường." Nàng hiểu được ý tứ này, cảm thấy vừa khó chịu vừa kìm nén. Bị kích thích bởi những lời như vậy, nàng lại bật khóc. Khổng Thắng Nam bị tiếng khóc đột ngột của nàng làm cho hoảng sợ.
"Ừ, tôi xin lỗi, tôi, tôi muốn về nhà... Tôi xin lỗi... Huhuhu..." Nước mắt nàng tuyệt vọng rơi xuống từ hai bên khóe mắt, dù có lau đi chăng nữa thì chúng vẫn chảy ra từ kẽ ngón tay của nàng, Tôi, tôi muốn về nhà... tối nay tôi không muốn... ở một mình..."
Cô vừa khóc vừa nấc nghẹn đến mức không thể kìm được, nói rõ ra nỗi sợ của mình.
"Ha, chị cho rằng nếu khóc thì sẽ không bị đuổi về sao?" Khổng Thắng Nam cười lạnh, "Chị có thể bắt xe về nhà ba mẹ chị. Từ đây rẽ trái, đi thẳng đến ga.""Huhu... Thắng Nam..."
"Đừng gọi tên tôi! Nó không phải để cho chị gọi!" Khổng Thắng Nam hét lên.
Tống Tĩnh Tử còn đang gào thét khóc lóc, Khổng Thắng Nam nhìn thấy nàng khóc, cô cảm giác như đạt được thành tựu khi bắt nạt nàng, khiến cô dễ chịu hơn, ai bảo người phụ nữ này không biết xấu hổ mà đối với anh trai mình như vậy? Thật nực cười. Chị ta trong thật mộc mạc. Nhìn xem đang mặc cái gì trên người? Bộ đến từ nông thôn à?
Khổng Thắng Nam quay người muốn lái xe đi, vừa mới lên xe, điện thoại di động của cô vang lên, trong điện thoại ghi "anh trai", cô trợn mắt liền nhận cuộc gọi.
"Này, anh đang làm gì vậy?"
"Anh đang ở sân bay, em đưa Tĩnh Tử đến nhà chúng ta chưa?"
Khổng Thắng Nam liếc nhìn Tống Tĩnh Tử đang dùng tay áo lau nước mắt ngoài cửa sổ xe, cười khó chịu nói , vặn chìa khóa xe chuẩn bị khởi dộng máy.
"Đừng lo, chị ta đang ở nhà."
"Nếu anh phát hiện em không đưa cô ấy về an toàn mà bỏ cô ấy một mình trong khách sạn, anh sẽ méc với ba mẹ, xem họ có chăm sóc em không!
Dù gì cũng là người nhà, Khổng Thắng Nam dùng ngón chân suy nghĩ xem có nên đưa chị dâu này về nhà hay không.
"Chậc."
Cô càng cảm thấy không vui khi nghe thấy anh trai đe dọa mình, đồng thời thầm chửi rủa việc mình phải làm.
Cô lái xe đến cạnh Tống Tĩnh Tử, hạ cửa sổ xuống, hỏi Tống Tĩnh Tử: "Muốn về nhà không?"
Tống Tĩnh Tử nghe vậy, nhìn Khổng Thắng Nam trong xe, gật đầu như củ tỏi. Nàng vừa mới ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoa, giống như một con thỏ nhỏ.
"Này, không phải là tôi không thể đưa chị về, chị ngồi phía sau đi." Khổng Thắng Nam cười nói, "Xe của tôi rất sạch sẽ, tôi không muốn phải khử trùng nó."
Tống Tĩnh Tử nghe vậy sửng sốt, Khổng Thắng Nam mở cửa xe, dùng chìa khóa xe mở cốp xe, ra hiệu cho Tống Tĩnh Tử đi tới.
"Đừng rên rỉ..."
"Sao chị cứ khóc hoài thế? Tôi đâu có làm gì đâu." Khổng Thắng Nam hít một hơi, nhướng mày, liếc nhìn phía Tống Tĩnh Tử, hình như có an ninh bảo vệ tiến về phía cô, như thể việc họ làm đã thu hút sự chú ý của người khác.
Dù sao chỉ thế thôi, về đến nhà cô vẫn có thể hành hạ nàng tiếp được mà.
"Quên đi, lên xe, tôi chỉ đùa thôi."
"Cám ơn, cám ơn..."
Tống Tĩnh Tử vội vàng nói lời cảm ơn, sợ Khổng Thắng Nam lại không vui mà bỏ nàng ở đây qua đêm.
Khổng Thắng Nam đương nhiên có lý do để tự hào, nhà của bọn họ ở ngay trung tâm thành phố, cho dù Tống Tĩnh Tử không biết giá nhà đất ở đây cũng có thể đoán được giá mỗi mét vuông ở đây đáng kinh ngạc như thế nào. Ẩn mình trong bóng cây xanh cộng đồng, Tống Tĩnh Tử càng thêm kinh ngạc, có một khu dân cư xanh tươi như vậy ở trung tâm thành phố sao, nàng không dám nghĩ hai anh em họ giàu có đến thế nào.
"Đừng suy nghĩ nhiều, đây là nhà được chính phủ cấp."
Khổng Thắng Nam buồn cười giải thích khi nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Tống Tĩnh Tử qua gương chiếu hậu.
"Ở đây người dân phần lớn đều là công chức, gần đó có xe buýt và tàu điện ngầm." Khổng Thắng Nam ban đầu cũng lười giải thích, chỉ là cô không muốn người phụ nữ này suy nghĩ nhiều, cô đã nhìn thấy rồi. Có quá nhiều người như nàng, từ gà muốn thành phượng, có một số chuyện nên giải thích rõ ràng thì hơn.
"Như thế này..."
Khổng Thắng Nam đỗ xe vào gara ngầm, dắt Tống Tĩnh Tử đi thang máy, Tống Tĩnh Tử đi theo cô như một tiểu đệ, cảm thấy hết thảy đều rất mới lạ.
Thang máy dừng ở tầng 29. Sau khi Khổng Thắng Nam mở cửa, cô tự mình bước vào, nằm trên ghế sofa, cởi dây buộc tóc, để mái tóc dài xõa xuống.
"Gia đình này có rất nhiều quy củ, hôm nay tôi mệt rồi, ngày mai còn phải lên tòa, rồi tôi sẽ lập danh sách cho chị, sau nay sẽ không cần phải nhắc lại."
"Xem ra anh trai tôi thật sự không nói cho chị biết gì cả." Khổng Thắng Nam cau mày xoa xoa thái dương, "Công việc của tôi chủ yếu liên quan đến xét xử và pháp luật."
"Ý em là..." Cho dù Tống Tĩnh Tử không học cao, nhưng một từ chợt lóe lên trong đầu nàng.
"Đúng rồi, tôi là thẩm phán."
"Thẩm phán?!"
Khổng Thắng Nam khinh thường nhìn nàng, sau đó nàng nhận ra mình đã quá phấn khích, vội vàng cười để che giấu sự xấu hổ của mình.
"Tôi, tôi chỉ là có chút kinh ngạc... Xin lỗi..."
Khổng Thắng Nam đứng dậy đi về phía bên kia phòng khách, Tống Tĩnh Tử nhìn thấy cô rời đi, lúc này mới chợt nhớ tới hành lý của nàng hình như là trên đường chuyển phát nhanh, vậy tối nay nàng không có đồ để thay.
"Này, đợi đã, có chút chuyện..."
"Hả?" Khổng Thắng Nam quay lại, thiếu kiên nhẫn trừng mắt nhìn nàng.
"Tối nay tôi không có gì để mặc..."
"Không phải việc của tôi."
Bang
Tiếng cửa đóng lại lớn đến mức khiến Tống Tĩnh Tử nhún vai, để nàng một mình trong phòng khách rộng rãi yên tĩnh.
________________________________________
Editor: giờ thì chê, sau này đừng có mê người ta nha thẩm phán Khổng
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");