Tôi Nhận Tội, Thưa Quý Toà

Chương 19




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ăn xong, Tống Tĩnh Tử nghĩ rằng mình có thể về nhà (thực ra nàng muốn về thay đồ lót, ướt át và rất khó chịu), nhưng mẹ Khổng lại đề nghị đi công viên giải trí.

"Hahaha, chúng ta đi dạo thôi. Mẹ luôn muốn đến khu vui chơi. Hồi nhỏ không được đi nhiều, hôm nay thời tiết cũng khá đẹp phải không ba tụi nhỏ ?

Ba Khổng vẫn như cũ, đang ăn bít tết, sau khi bị gọi đến thì gật đầu liên tục.

"Đúng, đúng, em nói gì cũng đúng."

"Ông già này toàn trả lời cho có." Mẹ Khổng khịt mũi lạnh lùng, quay sang Khổng Thắng Nam nói: "Mặc kệ ba con, ba người chúng ta đi được rồi."

"Không được. Chà, ba ơi, nếu không đi cùng mẹ, có phải ba muốn chơi cờ với bạn cũ không?" Khổng Thắng Nam nhìn chằm chằm vào ba Khổng, người đang cảm thấy áy náy.

"Được, được, sao con không đi chung? Đúng rồi, mấy thú vui giải trí này không phải người trẻ thích lắm sao ?"

Mẹ Khổng trừng mắt nhìn ba Khổng, người đang cúi đầu.

"Rồi ! Công viên giải trí..."

Tống Tĩnh Tử nhìn bọn họ, đang đối đáp qua lại, nhưng nàng lại nghĩ đến việc mình chưa từng đến khu vui chơi giải trí. Trước đây ba mẹ đã đưa nàng đến công viên, cưỡi ngựa gỗ. Bất quá trong lòng nàng ngựa gỗ tuy rất tồi tàn, nhưng vẫn lưu lại trong ký ức.

"Chị dâu đang nghĩ gì vậy?" Khổng Thắng Nam hỏi khi thấy Tống Tĩnh Tử không nói gì.

"Không, chị chỉ đang nghĩ về một chuyện đã qua lâu rồi."

"..."

Hiếm khi thấy Tống Tĩnh Tử có vẻ mặt lạc lõng như vậy, giống như một con thỏ trắng buồn bã với đôi tai cụp xuống. Khổng Thắng Nam mím môi, hiếm khi cô không muốn chế nhạo nàng.

Trong tất cả mọi người, chỉ có Khổng Thắng Nam mới biết lái xe, khi Khổng Thắng Nam đậu xe ở lối vào khu vui chơi, mẹ Khổng xuống xe nắm tay ba Khổng rời đi, nói rằng bà sẽ đi xe ngựa với ba Khổng dù ông có muốn hay không.

Hey hey Hey! Chúng ta rõ ràng đã bàn là cả bốn người sẽ đi chung mà!

Tống Tĩnh Tử nhìn mẹ Khổng kéo ba Khổng càng ngày càng xa, chỉ còn lại nàng và Khổng Thắng Nam, bầu không khí vô cớ lại trở nên căng thẳng.

"Ừ... chúng ta..."

"Muốn vào chơi không? Em cho chị ba giây suy nghĩ. Nếu không muốn chơi thì về nghỉ ngơi." Khổng Thắng Nam liếc nhìn Tống Tĩnh Tử với thái độ rất lạnh lùng.

"A..."

Tống Tĩnh Tử nhìn khu vui chơi có rất nhiều người, nàng rất muốn đi vào chơi, không biết có con ngựa gỗ nhỏ như lúc nhỏ hay không. Nhưng lại cảm thấy giờ mình đã lớn vậy rồi, chơi trò đó liệu có bị người khác cười nhạo ?

"Được rồi, hết giờ, em về nghỉ ngơi đây."

"Chờ đã, đợi một chút, chị muốn vào nhìn xem..."

Tống Tĩnh Tử kéo tay áo Khổng Thắng Nam, cô quay đầu nhìn lại. Nàng lưỡng lự không muốn nói, cô mỉm cười nói:

"Chị dâu, không phải chị nên về thay quần lót sao?"

Nghe Khổng Thắng Nam nói xong, Tống Tĩnh đột nhiên biến sắc, mặt đỏ bừng, nàng không có dũng khí nhìn Khổng Thắng Nam, lại nhớ tới cảnh Khổng Thắng Nam trêu chọc trong nhà hàng Tây, chiếc tất dưới chân cô bây giờ vẫn còn dính nước của nàng...

"Không phải như vậy."

"Nếu muốn em đưa chị vào đó." Khổng Thắng Nam đột nhiên đổi chủ đề, dùng tay vỗ vỗ mặt mình, vẻ mặt có chút bông đùa, "Bây giờ hôn em đi, em sẽ ôm chị đi vào."

"Không được đâu... chỗ này có nhiều người như vậy..."

Tống Tĩnh Tử nhìn quanh một lượt, mọi người đang đến và đi ở lối vào khu vui chơi. Hơn nữa, nàng không biết ba mẹ Khổng đã đi đâu, lỡ như đột nhiên quay lại thì sao? Nàng nên giải thích thế nào nếu họ nhìn thấy?

"Không chịu thì thôi, chúng ta đi về."

Khổng Thắng Nam mở cửa xe bước vào, trong khi Tống Tĩnh Tử vẫn đứng đó do dự, nàng rất muốn đi vào bên trong khu vui chơi.

"Em không muốn vào đó xem thử sao?"

"Chị muốn xem gì trong đó? Có gì thú vị để chơi đâu? Bây giờ có chịu lên xe không? Nếu không thì em đi trước."

" Sao em lại thế này..."

Tống Tĩnh Tử nhìn vẻ mặt của Khổng Thắng Nam đang định tra chìa khóa phóng xe đi, nàng lập tức lo lắng mở cửa ghế phụ bước vào. Khổng Thắng Nam kinh ngạc đến mức cả khuôn mặt đột nhiên phóng to ra, cô còn chưa chuẩn bị xong, giây tiếp theo đã bị Tống Tĩnh Tử ôm vào lòng, hôn lên cánh môi.

Môi Tống Tĩnh Tử mềm mại, rất đàn hồi, lại có chút ấm áp, khiến Khổng Thắng Nam nhất thời có chút bối rối.

"Như vậy có được không?"

Nếu không phải lúc này ở trong xe, sự tỉnh táo của Khổng Thắng Nam sẽ bùng nổ, không ngờ rằng vốn dĩ muốn trêu chọc Tống Tĩnh Tử, nhưng lại rơi vào sự mềm yếu của nàng, khi nàng hỏi: "Như vậy có được không?". Cô nhịn không được.

Khổng Thắng Nam không muốn Tống Tĩnh Tử phát hiện ra mình có biểu hiện kỳ lạ, nên giả vờ không quan tâm, quay đầu đi, hừ lạnh:

"Lớn rồi mà vẫn ham hố như vậy, chúng ta cùng vào, thật là khó chịu mà."

Công viên giải trí quả thực rất nhiều người, nhưng cũng không đến mức quá đông. Khổng Thắng Nam cùng Tống Tĩnh Tử đi dạo một vòng, thấy một số trò chơi cũng khá thú vị. Điều kỳ lạ là Khổng Thắng Nam chủ động dẫn Tống Tĩnh Tử đi chơi, không dội gáo nước lạnh vào sự ham vui của nàng. Lúc trong nhà ma, Tống Tĩnh Tử sợ đến mức thu mình lại sau lưng Khổng Thắng Nam, nhưng cô vẫn bảo vệ nàng.

Thời gian vô tình trôi qua, chớp mắt đã gần đến buổi tối, bọn họ đang ăn tối trong công viên giải trí, Tống Tĩnh Tử vẫn không ngừng nhìn về vòng đu quay ở phía xa, Khổng Thắng Nam nhìn theo ánh mắt của nàng, hơi nhướng mày.

"Muốn xem một chút không?"

"À, không, chị chưa từng ngồi trên đó, chỉ là hơi tò mò thôi."

Hôm nay Khổng Thắng Nam bỗng nhiên nói nhiều như vậy, khiến Tống Tĩnh Tử có chút đắc ý. Có lẽ là do gần đây cô ấy tâm trạng khá tốt chăng? Hay không thể gây rắc rối hay cư xử tệ trước mặt ba mẹ? Về sau nàng không dám suy đoán tâm lý của Khổng Thắng Nam, dù sao đối phương sẽ thay đổi nhanh hơn lật bánh tráng.

(Nếu Tống Tĩnh Tử biết nụ hôn đã khiến Khổng Thắng Nam thay đổi thái độ 360 độ, Tống Tĩnh Tử có lẽ sẽ hóa thành nông nô và ca hát.)

"Nếu chị tò mò, chúng ta có thể lên trên chơi một lát."

"Thật sự có thể sao?" Tống Tĩnh Tử nghe vậy có chút kích động, vô thức lên tiếng.

"Em không phải ngày nào cũng đến đây, nếu mẹ không đề nghị đến đây chơi thì cũng sẽ không lái xe tới đây."

Ý tứ là sau lần này không có khả năng trở lại nữa, Tống Tĩnh Tử đương nhiên hiểu ý cô, thật ra hôm nay nàng đi chơi với Khổng Thắng Nam rất vui nên nhẹ nhàng gật đầu.

Vòng đu quay trong khu vui chơi rất cao, quay một vòng mất khoảng nửa tiếng, từ điểm cao nhất có thể ngắm nhìn khung cảnh thành phố về đêm, với những ánh đèn neon nhấp nháy và dòng xe cộ tấp nập trên đường rất đẹp.

"Ồ."

Vòng đu quay vừa khởi động, Tống Tĩnh Tử nhìn qua cửa kính bên ngoài, mọi thứ càng ngày càng nhỏ, nàng càng cách mặt đất càng xa, cảnh đêm bên ngoài dần dần hiện ra. Đây là điều nàng chưa từng trải qua trước đây.

"Đẹp như vậy sao?"

Khổng Thắng Nam ngồi đối diện với nàng, một tay ôm đầu nhìn Tống Tĩnh Tử, cô không có hứng thú với chuyện này, nhưng nhìn thấy Tống Tĩnh Tử vui vẻ như vậy, cô lại cảm thấy hài lòng.

"Ừ." Tống Tĩnh Tử gật đầu, quay đầu lại nhìn Khổng Thắng Nam, "Thắng Nam, hôm nay chị vui quá."

"Sao lại vui?"

"Chị rất vui vì em chịu dẫn chị đi chơi, từ nhỏ chị chưa từng được đến công viên giải trí. Và..." Khi nàng nói, giọng điệu của Tống Tĩnh Tử trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, âm vực cũng từ từ hạ xuống: "Và hôm nay em đặc biệt dịu dàng."

Khổng Thắng Nam do dự một chút, sau đó đứng dậy ngồi ở bên cạnh Tống Tĩnh Tử, một tay bá đạo đặt ngang hông nàng, Tống Tĩnh Tử sửng sốt.

"Là loại dịu dàng này sao?" Khổng Thắng Nam mơ hồ nói, dựa vào nàng mỉm cười.

Hey hey Hey! chuyện gì đang xảy ra thế? Điều này khác với kịch bản! Tại sao đột nhiên lại chuyển hướng đột ngột như vậy? Hay mạch não của Khổng Thắng Nam khác với người bình thường? Vốn dĩ nàng đang nói chuyện với Khổng Thắng Nam rất trìu đúng không? Khổng Thắng Nam bây giờ đang đặt tay ở đâu?

"Thắng Nam!?"

Khổng Thắng Nam một tay chặn nàng lại, tay kia trượt xuống thân dưới của nàng.

"Có phải là loại dịu dàng này không?"

"??? Chờ một chút!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.