Lâm Mộ Tịch đau đầu ngồi trên ghế sô pha.
Đầu tiên là viện trưởng gọi tới hỏi y tại sao đột nhiên nộp đơn xin từ chức, sau đó điện thoại từ trường học của Tiểu Tĩnh cũng dồn dập kéo tới…
Hiện tại cả căn nhà chật kín thủ hạ của người kia, cẩn cẩn thận thận đem các loại đồ đạc cho vào vali đóng gói.
“Mạnh. Vãn. Đình!”
Trông thấy tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện bước vào phòng, Lâm Mộ Tịch lập tức hô to một tiếng.
“Sao vậy?”. Mạnh Vãn Đình vui vẻ bước tới.
“Tại sao lại nhanh như vậy chứ?”
“Nhanh không tốt sao?”
“Ít nhất cũng phải có khoảng thời gian thương lương a!”
Mạnh Vãn Đình vẻ mặt tò mò nhìn y: “Thương lượng cái gì?”. Trình độ giả ngu của anh đã đạt đến max level.
“Kế hoạch dọn nhà đó! Khi nào thì chuyển, chuyển như thế nào, công việc ở Hương Cảng sẽ ra sao, còn có trường học của Tiểu Tĩnh nữa…”
“Những thứ này em không cần phải quan tâm, anh đã lo liệu ổn cả rồi!”. Dứt lời cũng không thèm để ý xung quanh rất nhiều người liền sủng nịnh ôm Lâm Mộ Tịch vào lòng.
“Chỉ cần em theo anh là được!”
Vốn trách cứ Mạnh Vãn Đình quá vội vã, nhưng nghe xong những lời này, y đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hừm, tại sao lại phải quan tâm những chuyện đó? Chỉ cần có người này, đối với y, như vậy là đủ rồi.
“Mạnh tiên sinh, Mộ Tịch”. Có tiếng gọi vọng đến từ ngoài cửa.
Lâm Mộ Tịch đỏ mặt giãy khỏi tay anh liền trông thấy Chu Cẩm Hoa bước vào.
“Chu đại ca?”. Y kinh hỉ nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Tới đón cậu cùng đại ca a”. Chu Cẩm Hoa cười cười tiến đến.
“Quá gấp gáp…”. Lâm Mộ Tịch hữu khí vô lực trả lời.
“Đại ca vẫn luôn như vậy mà”. Nói xong liền quay sang Mạnh Vãn Đình, nháy mắt một cái.
“Phó Túc, trông cậu hình như vẫn khỏe a?”. Anh cố ý chuyển hướng đề tài.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Túc thoáng chốc ửng hồng, giống như đứa trẻ đang xấu hổ, e thẹn.
“Đại ca không cần phải lôi anh em chúng tôi ra đùa giỡn”. Nói xong còn ghé đến bên tai anh thì thầm to nhỏ: “Hay là nên nghĩ làm thế nào để giải quyết chuyện này đi a”.
Mạnh Vãn Đình nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn gương mặt đùng đùng nổi giận của vợ mình.
“Làm sao chứ?! Dĩ nhiên là dọn nhà!”
Công việc không còn, trường học của con gái cũng không đến được, trong phòng chất đầy các loại hành lý to nhỏ, một đám người nườm nượp đi qua đi lại… vô cùng lộn xộn! Lâm Mộ Tịch thở dài một hơi.
Đúng là không thể phớt lờ người này nổi một giây mà…
—
Ngồi trên khoang hạng nhất, Tiểu Tĩnh hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ba ba, kia là cái gì vậy?”
“Ba ba, chúng ta đang ở đâu?”
“Khi nào nhìn thấy được bên dưới vậy chú?”
“Còn bao lâu mới đến Disneyland?”
“…”
Xuống khỏi máy bay, Lâm Mộ Tịch cùng Mạnh Vãn Đình đi phía sau, vô lực mở to hai mắt nhìn tiểu bảo bối sung sướng chạy lon ton đằng trước.
“Thật không biết con bé như thế nào lại có thể nói nhiều đến vậy…”
“Anh thấy em lúc khám bệnh cho người khác còn nói nhiều hơn a”
“…”
Tiểu Tĩnh một đường nói không ngừng nghỉ, hỏi hết cái nọ đến cái kia, thể hiện vô cùng đầy đủ tinh thần hiếu học của một thiếu niên nhi đồng.
… Chỉ đáng thương cho hai người bọn họ, đường đường một nam nhân trai tráng lại bị hỏi nhiều đến mức lao tâm khổ lực…
Một đám đàn em đi phía sau khó hiểu nhìn đại ca cùng “chị dâu” ngồi khoang hạng nhất còn có vẻ mệt mỏi hơn cả mình.
Lại là căn biệt thự xinh đẹp ấy cùng một loạt người hầu đứng trước cửa chờ đợi.
Vừa trông thấy Mạnh Vãn Đình, Tần quản gia lập tực sai người đi tới đỡ lấy ba lô cho Tiểu Tĩnh.
“Thiếu gia… Cậu rốt cuộc đã trở về…”
Ông nhìn người trước mặt, nước mắt cơ hồ muốn tuôn rơi.
Mạnh Vãn Đình gật gật đầu, sau đó trước mặt mọi người ôm lấy eo y.
Lâm Mộ Tịch lập tức đỏ mặt, nhẹ nhàng giãy người một cái nhưng chẳng có tác dụng gì.
“Tiểu Tĩnh còn đang…”
“Con bé đã biết từ lâu rồi 😀 ”. Anh vui vẻ trả lời.
Lâm Mộ Tịch nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên… Tiểu Tĩnh đối với bộ dạng của hai người hoàn toàn không hề có lấy một chút phản ứng, chỉ là tò mò nhìn ngắm căn nhà lớn trước mặt. Ở với anh Đình quá lâu nên đã được rèn luyện đủ cả rồi ấy mà ToT.
Hai người quyết định dẫn Tiểu Tĩnh đến xem phòng của con bé trước tiên.
Vách tường màu xanh da trời dịu mát, trên mặt điểm vài nét hoa văn, chiếc giường nhỏ đặt bên ô cửa sổ, nhìn ra phía ngoài có thể thấy rõ vườn hoa đủ màu đua nhau rập rờn bên dưới.
Bàn học, bàn trang điểm, ti vi, máy tính… Tất cả những thứ có thể nghĩ ra đều có trong căn phòng này. Sáu mươi mét vuông được trải một tấm thảm lông dài, trắng muốt, mềm mại.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Tĩnh, Mạnh Vãn Đình mới đưa Lâm Mộ Tịch đi vào phòng ngủ.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là chiếc giường lớn vô cùng hoa lệ đặt chính giữa phòng, phía trên bốn người cũng thừa sức nằm đủ.
Nhìn nụ cười tà ác của ai kia, y lập tức thấy có dự cảm không lành…
“Mộ Tịch, trên đường đi cũng đã mệt mỏi rồi, chúng ta lên giường nghỉ một lát đi a”
Quả nhiên…
“Mạnh Vãn Đình, anh nhất định là đã có dự tính ngay từ đầu”
Người kia tỏ vẻ hoàn toàn vô tội.
“Nếu không, chúng ta đi tắm nha?!”
“Không cần!”
Tranh chấp một hồi, cuối cùng y vẫn là người thua cuộc, hai kẻ dắt tay nhau đi vào phòng tắm.
Bồn tắm ở đây rộng đến mức khiến người khác khó mà tin được.
Mạnh Vãn Đình đắc ý: “Đây là anh cố tình tìm người đến làm theo yêu cầu đó!”.
Nhìn gương mặt rạng rỡ của người yêu, Lâm Mộ Tịch đành lắc đầu cười nói: “Anh cũng là đàn ông mà lại…”
Lời còn chưa nói hết đã bị đôi môi anh chiếm lấy…
Hai thân thể nóng rực triền miên phản chiếu hình ảnh trên lăng kính…
Bước vào phòng tắm từ giữa trưa, kéo dài đến tận lúc muộn hẳn giờ cơm tối, chú Tần đến giục ba lượt hai người mới chịu bước ra ngoài.
“Chú, ba ba!”
Vừa trông thấy bọn họ, Tiểu Tĩnh đang ngồi ngoan ngoãn trên bàn liền lập tức đứng dậy hét lớn. Sung sướng với nhau quên cả con cái thế đấy!
“Tiểu Tĩnh, thích phòng của con chứ?”. Mạnh Vãn Đình ôm lấy bảo bối đặt lên đùi mình, Lâm Mộ Tịch ngồi bên cạnh cầm tay con bé.
“Vâng!”. Cô bé vui vẻ không ngừng gật đầu.
Chú Tần chuẩn bị tiệc tối cực kỳ long trọng, Mạnh Vãn Đình khôi phục lại tác phong như trước, bộ dáng ăn cơm phong độ lại nhẹ nhàng.
“Hai người Cẩm Hoa đâu?”. Sau khi ăn xong, Mạnh Vãn Đình hỏi.
“Trong phòng”. Chú Tần kính cẩn trả lời.
“Mộ Tịch, giờ anh đến chỗ bọn Cẩm Hoa, em ăn nhiều một chút rồi về phòng chờ anh”
Nói xong còn xoa đầu Tiểu Tĩnh mới đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con, y vừa mới định đút cơm cho con bé, chú Tần đã tự mình cầm lấy bát: “Lâm tiên sinh, cứ để tôi”
Chú Tần vẫn luôn hòa ái giống như trong ấn tượng của y, Lâm Mộ Tịch nhìn ông cười cười.
“Lâm tiên sinh, cậu rốt cuộc cũng đã trở lại”
“Ông à, ba ba trước kia đã từng tới đây sao?”
Nghe cách xưng hô của Tiểu Tĩnh với chú Tần dường như rất quen thuộc, Lâm Mộ Tịch sững sờ nghi hoặc nhìn ông.
“Đứa trẻ này rất có duyên với tôi, cả buổi lôi kéo hỏi này hỏi nọ… Đã lâu rồi không có vui vẻ như vậy”
Nghĩ đến bộ dáng lải nhải của Tiểu Tĩnh, vẻ mặt Lâm Mộ Tịch có chút vô lực, nhưng nhìn ông lại giống như thật sự đặc biệt vui mừng.
“Chú rất thích trẻ con sao?”. Y hỏi.
“Đúng vậy… rất thích”. Chú Tần đôn hậu nhìn Tiểu Tĩnh.
Nhìn một hồi, ông mới cẩn thận quay đầu đánh giá y.
Lâm Mộ Tịch bị nhìn có chút xấu hổ, lên tiếng hỏi: “Trông tôi rất khác sao?”.
Ông lắc đầu.
“Đã nhiều năm như vậy, cậu một điểm cũng không thay đổi”
Y cười cười nói: “Đâu có, ngược lại là chú mới đúng, bao nhiều năm chú vẫn khỏe mạnh như vậy”.
Chú Tần gật gật đầu: “Lúc thiếu gia không có ở đây, ngoại trừ sửa sang lại nhà cửa thì mọi việc đều rất thanh nhàn”.
Nhắc đến sửa sang nhà cửa y mới phát hiện, căn biệt thự này đã thay đổi rất nhiều.
“Mạnh Vãn Đình nghĩ thế nào lại muốn sửa sang lại? Căn biệt thự này rất lớn a”
Ông tiếp tục gật đầu nói: “Đã bắt đầu từ ngày cậu đi”.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Mộ Tịch, chú Tần lại chậm rãi: “Ngày đó cậu đâm thiếu gia bị thương rồi bỏ trốn, sau khi xử lý tốt thương tích, thiếu gia bắt đầu thu dọn hành lý, gọi người tới an bài thiết kế rồi cho sửa sang lại căn biệt thự này”.
“Yêu cầu duy nhất của thiếu gia… chính là làm cho nơi này hoàn toàn không còn nhận ra bộ dáng năm xưa, hơn nữa còn muốn làm thêm một căn phòng dành cho trẻ nhỏ”.
“Thiếu gia nói… lần tới khi trở về sẽ mang theo một người nữa, cũng có thể có thêm một đứa bé gái nên đã cho người thiết kế một căn phòng xinh đẹp cho cô bé này”
“Cậu ấy còn nói, muốn có một phòng ngủ trải thảm lông thật dày cùng một chiếc giường lớn… Khi trở về nhất định sẽ là hai người… Nếu không, sẽ vĩnh viễn không trở lại”
—
Mạnh Vãn Đình bước vào phòng, trông thấy Lâm Mộ Tịch tựa bên cửa sổ, nhìn anh dịu dàng cười.
Anh bước đến, xoa xoa mái tóc mới gội của y hỏi: “Tiểu Tĩnh đâu?”.
“Đã ngủ rồi”. Y trả lời, sau đó nhắm mắt nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
“Hôm nay em sao vậy?”. Nhìn thấy Lâm Mộ Tịch chủ động, Mạnh Vãn Đình vô cùng sủng nịnh.
“Không có gì”. Y tựa đầu vào cổ anh tham lam hít ngửi.
Mái tóc đen mềm mại cọ lên da thịt, Mạnh Vãn Đình nhìn người trong ngực dịu dàng bình thản, nội tâm mềm nhũn như muốn hòa tan.
“Em có thích nơi này không?”. Anh hỏi.
“Đương nhiên… Dù sao anh cũng đã chuẩn bị lâu như vậy…”
“… Chú Tần nói cho em biết?”
Lâm Mộ Tịch gật đầu.
“Làm sao anh biết em cùng Tiểu Tĩnh sẽ theo anh trở về?”
Anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đột nhiên cười khổ: “Anh chưa từng nghĩ em sẽ theo anh trở về…”.
Mạnh Vãn Đình nằm đè lên người Lâm Mộ Tịch, không có động tác gì khác, chỉ đơn thuần vuốt ve khuôn mặt người kia.
“Hiện tại giống như đang mơ vậy… Anh không chỉ có em, mà còn có cả Tiểu Tĩnh…”
Mạnh Vãn Đình ngẩng đầu thật lâu nhìn y, chậm rãi nói: “Mộ Tịch, anh đã đưa Tiểu Tĩnh làm người thừa kế của mình”.
Y giống như bị kinh hãi, thoáng cái đẩy Mạnh Vãn Đình ra ngồi xuống.
“Như thế nào có thể?! Chuyện này…”
“Hãy nghe anh nói hết, anh hiện tại đã đem chuyện làm ăn rời khỏi con đường hắc đạo, đợi đến khi vào tay Tiểu Tĩnh, Hoàng Đại nhất định sẽ trong sạch”.
“Không phải ý đó, em…”
Mạnh Vãn Đình đột nhiên tà mị cười, tuấn mỹ lại đường hoàng.
Cánh tay hư hỏng thò vào trong áo ngủ của ai đó, tay kia đưa lên tắt đèn giường.
Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.
“Vì sao anh lại đối tốt với Tiểu Tĩnh như vậy?”
Trông đêm tối không thể thấy rõ khuôn mặt anh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh trầm thấp vang vọng: “Tiểu Tĩnh là con gái em, cũng là hóa thân mà Hinh Hinh để lại”.
Y tựa sát lên vai anh, hô hấp dần dần đều đặn.
Nhìn người mình yêu chìm vào giấc ngủ, Mạnh Vãn Đình nhẹ nhàng nở nụ cười.
The end~