Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 49




Edit: Luna Tan

Ánh đèn loang loáng chớp nháy, tâm trí như rơi vào một hồi mê muội.

“Tốt lắm”. Lý Tấn nói, sau đó có người đi đến nhẹ nhàng nâng y dậy.

Lâm Mộ Tịch miễn cưỡng quay đầu lại, là Phó Túc.

“Dẫn cậu ta đi băng bó vết thương rồi nghỉ ngơi cho thật tốt”. Dứt lời liền hướng y cười cười: “Lâm tiên sinh, cám ơn cậu đã hợp tác”.

Lại là một tên biến thái… suy nghĩ trong đầu thoáng chốc mơ hồ rồi ngất lịm.

Khi tỉnh lại, y thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, phía sau lưng vẫn còn đau rát nhưng đã đỡ hơn rất nhiều rồi.

“Đừng nhúc nhích”. Có người giữ y nằm lại.

“Phó Túc?”. Lâm Mộ Tịch lên tiếng hỏi, thanh âm khản đặc đến chính y cũng phải giật mình.

“Chu Phó Túc, mọi người ở đây thường gọi tôi là Phó Túc”. Người kia rót một chén nước đưa tới. Huynh đệ văn với Chu Cẩm Hoa??!!

Y khó khăn đưa tay tiếp nhận chén nước. Mới vừa rồi còn cầm doi da hung hăng tra tấn, vậy mà giờ lại có thể ngồi bên đầu giường chăm sóc cho y…

Phó Túc như nhìn ra sự nghi ngờ liền giải thích: “Đại ca chỉ muốn dùng cậu để dụ Mạnh Vãn Đình tới đây. Nhưng nếu giả bộ sẽ không lừa được hắn nên đành phải ra tay thật”.

Toàn thân người kia tản ra khí tức sạch sẽ, nho nhã giống như sinh viên đọc sách. Tuy lúc cầm thương vô cùng sắc bén nhưng hiện tại lại rất ôn nhã, hòa đồng. Y liếc nhìn cậu một cái, uống hết chén nước rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

“Không muốn hỏi gì sao?”. Phó Túc ra vẻ hiếu kỳ.

“Tôi và Mạnh Vãn Đình không có quan hệ gì, tôi cũng không có hứng thú với chuyện của mấy người”. Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng.

Thời gian tìm kiếm Tiểu Tĩnh lại bị chậm trễ, không biết Chu đại ca cùng Vương đại ca bây giờ thế nào rồi…

Phó Túc nghe vậy thở dài: “Mạnh Vãn Đình là kẻ tâm ngoan thủ lạt… Nếu cậu muốn trách chỉ có thể trách hắn mà thôi. Nghỉ ngơi chút đi, có gì kêu tôi là được”

*Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc.

Nghe tiếng cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, thanh âm chìa khóa vang lên rất nhỏ, Lâm Mộ Tịch từ từ mở mắt nhìn những vết thương trên người mình.

Miệng vết thương đã được băng bó hoàn hảo, hơn nửa còn có vẻ tương đối cẩn thận. Phó Túc hôm nay nói nhiều như vậy, có thể dễ dàng nhận thấy cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Y chán nản nhắm mắt lại.

“Lâm tiên sinh, đại ca cho mời cậu qua”. Lâm Mộ Tịch vừa mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ đã bị Phó Túc kéo dậy dìu đi, trong mắt không còn thương tiếc cùng ôn nhu vừa rồi nữa mà biến thành một bộ dáng hoàn toàn vì công việc.

Đến nơi, Lý Tấn vẫn đang nghe điện thoại, trông thấy y liền cười lớn với đầu dây bên kia nói: “Tiểu tình nhân của cậu đã đến rồi đây, cùng cậu ấy nói vài lời tâm sự nhé”.

Phó Túc đặt y ngồi xuống một chiếc ghé rồi đưa điện thoại đến bên cạnh.

“Mộ Tịch?”. Thanh âm quen thuộc vang lên, chỉ là so với bình thường có trầm thấp hơn đôi chút.

“Ừm, là tôi”. Y không biết phải nói gì nên chỉ đơn giản đáp lời.

“Trước em cứ nghe theo lời bọn chúng đã, tôi sẽ đến nơi nhanh nhất có thể”

Y biết rõ ràng người kia không thể nhìn thấy nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Lý Tấn đưa tay đoạt lại điện thoại: “Mạnh tổng đã yên tâm rồi chứ? Thời gian và địa điểm do cậu quyết định, chúng ta…”.

Còn chưa kịp nghe hết lời Lý Tấn trao đổi, y đã bị Phó Túc lôi về phòng rồi.

Mạnh Vãn Đình thật sự sẽ đến?

Phó Túc dìu y nằm xuống, sau đó xoay người muốn dời đi.

“Chờ một chút…”. Lâm Mộ Tịch không tự chủ thốt lên lời.

“Có chuyện gì sao?”

“Các cậu sẽ làm gì?”. Chết tiệt, rõ ràng chuyện này không hề liên quan tới y…

Người kia thoáng chút trầm mặc nói: “Cậu cứ yên tâm, cho dù thế nào chúng tôi cũng sẽ không giết người bừa bãi”.

Cánh tay giữ lại dần dần rủ xuống, y nhìn Phó Túc bước ra ngoài, rốt cuộc không có cách nào mở miệng. Kỳ thật cái mà y muốn hỏi chính là, bọn họ định sẽ làm gì với Mạnh Vãn Đình…

Sáng sớm hôm sau, Phó Túc mang y tới phòng khách. Trong phòng đặt một chiếc giá thiếc, phía trên rũ xuống còng tay cùng vài khóa sắt. Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ cười khổ.

Vài tên đàn em khác trói hai tay y lại, chiếc áo ngủ nhàu nát bị Phó Túc một phen kéo xuống lộ ra những vết thương trải dài trên thân thể giữa không khí rét lạnh khiến y thoáng chút run rẩy.

Lý Tấn chậm rãi đi tới vuốt nhẹ lên vết thương, biểu cảm không còn dễ dãi như hôm qua nữa: “Tôi sẽ tận lực không làm tổn thương đến cậu”.

Dứt lời những người khác kéo y dậy dùng khóa sắt treo lên kệ thiếc. Lại là khóa sắt lạnh băng…

Thân thể bị treo lơ lửng, sắc nặng toàn bộ đổ dồn về đôi tay, mồ hôi lạnh rất nhanh rịn đầy trán.

“Không cần phải nói mấy lời hứa hẹn như vậy”. Lâm Mộ Tịch bảo trì thanh âm vững vàng nói.

Lý Tấn ngưng mắt nhìn y một hồi rồi xoay người thư thái ngồi trên sô-pha chờ đợi.

Thời gian tích tắc từng chút trôi qua, không rõ bọn họ hẹn nhau lúc mấy giờ nhưng trong nội tâm y thực sự mong Mạnh Vãn Đình sẽ đến.

Cổ tay đã bắt đầu nóng rát thâm tím, các đốt ngón tay cũng trở nên đau nhức cứng đờ… Miệng vết thương lại rách ra lần nữa, có thể cảm nhận tinh tế vết máu phía sau đang đua nhau trườn bò.

Thân thể rét buốt không ngừng run rẩy, đầu óc choáng váng rồi chìm vào hôn mê.

“Đại ca, cậu ta phát sốt rồi”. Phó Túc sờ sờ trán y nói.

“Không vấn đề gì, vừa vặn để cho Mạnh Vãn Đình nhìn thấy lại càng tốt”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng đập cửa, thanh âm không lớn nhưng mang đến cảm giác vững vàng, không chút hoang mang.

Phó Túc đi qua mở cửa, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu: “Mạnh tiên sinh”.

Lâm Mộ Tịch thoáng chốc mở to hai mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.