Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 4




Edit: Luna Tan

“Chào buổi sáng Bác sĩ Lâm”

“Bác sĩ Lâm như thế nào lại nghỉ lâu như vậy? Mọi chuyện trong nhà đã giải quyết ổn thỏa rồi chứ?”

“Tiểu Lâm, phòng mười bốn tầng mười một có một bệnh nhân bị tụt huyết áp, cậu lập tức đến đó hỗ trợ nhé”

Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, những vách tường màu trắng chói lòa, tiếng rên rỉ của người bệnh, âm thanh nói chuyện rì rào…… Tất cả những thứ hỗn đỗn đó nghe thật quen thuộc, cảm giác đã lâu không thấy bỗng chốc ùa về.

Buổi chiều thứ ba có ca khám bệnh trực tiếp, mọi người thi nhau đứng trước cửa xếp thành một hàng dài chờ đợi. Trong phòng, những bệnh nhân khuôn mặt mơ hồ thoáng hiện lên nét u sầu kể lể về bệnh tình của mình. Tuy đã vào cuối thu nhưng cả người y vẫn nhuốm đầy một tầng mồ hôi mỏng.

“Giờ bác hãy đi làm kiểm tra trước, sau khi có kết quả thì trực tiếp đem đến đây cho cháu”

“Cám ơn Bác sĩ Lâm”

Một người đi ra, người khác lại tiến đến.

“Hóa ra Bác sĩ Lâm khi làm việc còn đeo kính nữa a”. Người vừa mới tới lên tiếng cợt nhả.

Lâm Mộ Tịch nghi hoặc ngẩng đầu lên… Dáng người không cao lắm, khuôn mặt tròn đầy, đôi mắt giảo hoạt liên tục đảo qua đảo lại trên người y. Giọng nói tuy có chút quen tai nhưng cũng không phải người mà y quen biết.

“Mời ngồi”. Lâm Mộ Tịch khách khí nói: “Xin hỏi số đăng ký của anh là bao nhiêu?”.

“Tới gặp người đâu cần phải lấy số!”. Kẻ kia tùy tiện ngồi xuống.

“Vậy không rõ anh tới tìm tôi có chuyện gì? Hiện tại đang trong giờ làm việc, nếu như có chuyện cần nói mời anh hết giờ hãy quay lại”. Đang định mở miệng gọi người kế tiếp thì tên kia đột nhiên đi đến bóp lấy cổ y.

“Anh muốn gì?!”. Lâm Mộ Tịch lớn tiếng hỏi nhưng phát hiện thanh âm của mình bị giữ chặt tại cổ họng, giọng nói phát ra chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy. Hơn nữa, vì để bảo vệ chuyện đời tư của bệnh nhân mà phòng khám này được xây cách âm vô cùng tốt.

“Bác sĩ Lâm thật dễ quên, ngay cả khách hàng cũ của mình mà cũng không nhớ”. Bàn tay vẫn giữ chặt cổ kéo y đứng dậy lôi đến góc tường.

“Cậu có biết hôm đó khi cậu và Đại Nhâm “vui vẻ” ở phía sau, tôi ngồi đằng trước lái xe mà toàn thân nóng rực khổ sở đến thế nào không?”

Đồng tử Lâm Mộ Tịch đột nhiên co rút. Hai tay giơ lên nắm lấy bàn tay đang bóp chặt cổ mình.

“Thật ra cũng không có chuyện gì khác, chỉ là đại ca sai tôi đến đây xem cậu dạo này sống thế nào rồi”. Dứt lời, hắn nhếch miệng cười, tay còn lại mau chóng luồn vào phía trong quần áo y.

Hành hạ như thế vẫn chưa đủ sao? Còn tiếp tục sai người tới đây quấy rối làm nhục mình. Cái người tên Mạnh Vãn Đình đó…

Lâm Mộ Tịch cười khổ, dùng sức gỡ bàn tay trên cổ mình ra.

“A aa…!!!”. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn vội vàng buông tay xuống. Cũng may ở đây là bệnh viện, cho dù hắn có kêu thảm thiết hơn nữa, nếu không phải là tiếng của bác sĩ thì cũng sẽ không có ai tiến vào.

“Anh tên Tiểu Nhị phải không?”. Lâm Mộ Tịch bình tĩnh ngồi xổm xuống.

Khuôn mặt kia đã dịn đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt oán hận trừng trừng nhìn y.

Lâm Mộ Tịch thở dài một tiếng, kéo cổ tay hắn qua, Tiểu Nhị phút chốc kinh hoảng.

“Bác sĩ thật ra cũng không có bản lĩnh gì, chỉ là hiểu biết hơn về cấu tạo cơ thể con người, nếu không biết cách gây thương tích thì làm sao có thể chữa trị được!”. Vừa nói, y vừa nhanh chóng bẻ lại cổ tay hắn kêu rắc một tiếng: “Anh đi đi, chuyện ngày hôm đó tôi cũng không muốn nhắc lại, anh cũng đừng đến đây tìm tôi nữa”. Lâm Mộ Tịch đưa tay xoa xoa vết bầm trên cổ rồi ngồi xuống bàn làm việc.

Hắn nâng tay lên sững sờ nhìn y, một lúc sau mới tức giận hầm hầm bỏ ra ngoài.

“Không thể nào!”. Mạnh Vãn Đình ngồi trên ghế sô pha lớn trước mặt Tiểu Nhị trêu chọc.

“Thật là, nhìn vẻ ngoài cậu ta mảnh khảnh lại đeo thêm một chiếc kính trông chẳng khác gì mấy tên thư sinh yếu đuối, không ngờ động tác lại nhanh nhẹn đến vậy”. Tiểu Nhị cúi đầu thấp giọng.

Anh thu hồi ý cười trên mặt, yên lặng nghĩ: ‘Cái này gọi là gì đây? Phản kháng? Hay khiêu khích?’.

“Cậu ta đeo kính sao?”

Tiểu Nhị gật đầu: “Có lẽ cậu ấy chỉ đeo kính trong lúc làm việc, ngày đó khi chúng ta bắt Lâm Mộ Tịch về không thấy cậu ta đeo”.

Mạnh Vãn Đình quay sang hỏi tên còn lại: “Việc thông báo tuyển dụng đã chuẩn bị đến đâu rồi?”.

Người nọ đưa tay vuốt cằm: “Đã chuẩn bị xong hết, thưa thiếu gia”. Thái độ cung kính khác hoàn toàn so với Tiểu Nhị.

“Ba ba, hôm nay ma mi không đi cùng với chúng ta thật sao?”. Tiểu Tĩnh thất vọng, bĩu môi hỏi.

Tiểu Tuyết ngồi xuống ôm lấy cục cưng nhỏ: “Hôm nay ma mi có việc phải ra ngoài, không thể đi chơi với Tiểu Tĩnh được, vậy nên tối nay ma mi sẽ về nhà thật sớm nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho Tiểu Tĩnh có được không?”.

Tiểu bảo bối không hề bị thức ăn lay chuyển, vẫn giữ nguyên cái mặt xị lắc lắc thân mình.

Lâm Mộ Tịch đón lấy cục cưng từ tay vợ, chờ cô đi rồi mới nhỏ giọng thì thầm: “Ma mi không có ở đây, ba ba sẽ đưa Tiểu Tĩnh đi chơi tàu lượn siêu tốc có được không nào?”.

Tiểu Tĩnh sung sướng reo lên, còn y thì giả bộ cười khổ: “Nhưng mà con nhớ không được nói cho ma mi biết đấy, được không?”.

Công viên trò chơi cuối tuần vô cùng đông đúc, muốn chơi trò nào đều phải xếp hàng dài chờ đợi, cũng may tiểu bảo bối nhà y rất ngoan, không có khóc lóc kêu gào gì cả.

“Thật là trùng hợp~”. Sau lưng bỗng truyền đến tiếng nói của ai đó. Vừa mới cùng Tiểu Tĩnh đi hết một vòng tàu lượn, con bé vô cùng khoái chí còn hai chân y như muốn nhũn ra luôn rồi.

Lâm Mộ Tịch quay đầu lại. Là hắn!

Quần âu đen được là thẳng thớm, comple sang trọng tùy ý khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi cũng màu đen huyền ảo, hai tay đút túi, mái tóc nhẹ nhàng lay động mang theo vẻ anh tuấn kiêu ngạo bất phàm. Phía sau có khoảng sáu, bảy người theo tới, lúc này hắn đang nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Mạnh. Vãn. Đình.

Trong lòng như có ai đó xiết chặt lại, theo phản xạ liền ôm Tiểu Tĩnh lùi về phía sau một bước.

Một trong số những kẻ kia đầu đầy mồ hôi cố nặn ra vẻ mặt tươi cười lên tiếng hỏi: “Vị này là bạn của Mạnh tiên sinh sao?”.

Mạnh Vãn Đình không buồn quay đầu lại nói: “Mọi người đi những nơi khác xem xét trước đi, tôi muốn cùng “bạn” mình tâm sự đôi chút”.

Bạn?! Lâm Mộ Tịch trong lòng cười lạnh.

Những người kia thật biết nghe lời, hắn ta chỉ vừa mới lên tiếng, bọn họ cũng không nói thêm câu nào mà lập tức rời đi ngay.

Mạnh Vãn Đình tiến lên phía trước một bước, y cũng theo đó mà lùi về sau.

Tiểu Tĩnh dường như phát hiện được điều gì đó, sợ hãi gọi: “Ba ba…”.

Hắn bỗng nhiên nhếch mép mỉm cười, trước mặt Tiểu Tĩnh bắt lấy một tay y, tay còn lại nắm lấy khuôn mặt.

Cánh tay bị Mạnh Vãn Đình bóp chặt vô cùng đau đớn, Tiểu Tĩnh trong lòng bắt đầu run lên: “Ba ba!”. Đôi mắt xinh đẹp phút chốc ngân ngấn lệ.

Y dùng sức giãy dụa, nghiêng người về phía sau để con bé dựa vào vai mình, cắn chặt môi nhìn chằm chằm kẻ kia: “Mạnh tiên sinh xin đừng làm vậy, Tiểu Tĩnh vẫn còn nhỏ”. Y đè thấp giọng nói, cố gắng kìm nén lửa giận và… nỗi sợ hãi không thể kiềm chế đang xâm chiếm trong lòng.

“Ha ha…”. Mạnh Vãn Đình đột nhiên ôm bụng cười lớn. Anh ghé sát đến mặt y nói: “Bốn tuổi là nhỏ, vậy sáu tuổi là rất lớn sao?”.

Y sững sờ không thốt lên lời, cúi đầu nhìn mặt đất.

Người trước mặt nhẹ nhàng cười lạnh, sau đó âm thanh trở nên xa dần.

“Ba ba…”. Tiểu Tĩnh nhỏ giọng lên tiếng: “Con muốn về nhà…”.

“Không sao đâu. Ba ba đưa con đi chơi thêm mấy trò nữa nha”. Y cố gắng mỉm cười trấn an con bé.

Tiểu Tĩnh ngẩng lên nhìn y rồi lại mau chóng cúi đầu: “Con muốn về nhà, con nhớ mẹ…”.

————-

“Tiểu Tĩnh, con muốn ăn gì nào”. Lâm Mộ Tịch đứng trong phòng bếp nói vọng ra ngoài.

“Gì cũng được…”. Tiểu bảo bối ỉu xìu, vẫn chưa quên được chuyện xảy ra khi nãy.

Ổn định lại tâm tình của bản thân, Lâm Mộ Tịch tháo tạp dề ngồi xuống bên cạnh cục cưng nhỏ: “Tiểu Tĩnh ngoan, chuyện vừa rồi lát nữa đừng để cho ma mi biết được không, ma mi nhất định sẽ lo lắng đó”.

Tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hỏi: “Ba ba, người lúc nãy là ai vậy?”.

Lâm Mộ Tịch trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Đó là người xấu, Tiểu Tĩnh từ nay nếu nhìn thấy người đó thì phải tránh xa ra a”.

Ngồi xuống cùng cục cưng chơi một hồi, trẻ con đúng là thật tốt, chỉ mới năm phút đồng hồ đã quên hết những chuyện vừa xảy ra. Y mỉm cười quay lại phòng bếp bắt đầu nấu bữa tối.

Có tiếng mở cửa.

“Ma mi! Ma mi!”

Lâm Mộ Tịch thở dài một một hơi, xoa xoa phần trán đang đau nhức.

“Mộ Tịch, em về rồi đây”. Thanh âm Tiểu Tuyết lộ rõ sự vui mừng. Nhất định là đi phỏng vấn thành công. Y mang theo nét mặt tươi cười ra nghênh đón: “Anh biết là em sẽ làm được mà”.

Cô nhào đến ôm y thật chặt: “Cuối tuần này em sẽ bắt đầu đi làm, tiền lương cơ bản là hai nghìn tệ, cộng thêm các loại thưởng khác nữa, một tháng cũng có thể kiếm đến bốn nghìn lận đó”.

Lâm Mộ Tịch có chút sửng sốt: “Công việc gì mà lương cao vậy, nơi này đâu phải là thành phố lớn đâu?”.

“Đây quả thực chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng công ty tuyển dụng của người ta là một công ty vô cùng lớn đó”

Y gật gật đầu: “Em cùng Tiểu Tĩnh nghỉ ngơi chờ anh một chút, cơm sẽ có ngay thôi!”. Y ôm Tiểu Tuyết cười đến ngọt ngào rồi quay sang nói với bảo bối: “Ba ba đem ma mi giao cho con đó”.

Trong phòng bếp phút chốc truyền đến hương thơm ngào ngạt, phía ngoài phòng khách là tiếng nô đùa của bà xã với cục cưng, Lâm Mộ Tịch cố gắng đem những chuyện xảy ra ở công viên giải trí chìm vào quên lãng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.