Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 37




Edit: Luna Tan

Vương Cường nhìn Mạnh Vãn Đình, đôi mắt già nua ngập đầy cảm kích.

“Không cần khách khí, Tiểu Cát là đứa trẻ tốt… Cậu ấy bây giờ thế nào rồi?”. Anh ân cần hỏi.

“Vết thương đã hoàn toàn bình phục, giờ nó đang đi kiếm việc làm”. Người kia vui mừng cười nói.

Lâm Mộ Tịch chuyển tầm mắt nhìn Chu Cẩm Hoa đang đứng phía sau bọn họ, cơ thể anh gầy đi rất nhiều nhưng đường nét ôn hòa, đôn hậu trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi. Bốn mắt giao nhau, cả hai phút chốc cùng mỉm cười. Tác giả miêu tả cứ như hai ảnh có gian tình dzậy O.O!!

Qua lại vài câu, Mạnh Vãn Đình kéo y đến trước mặt người kia nói: “Mộ Tịch, ông ấy là một người bạn của tôi, chúng ta ở tại Hồ Bắc sẽ phải nhờ vả vào ông ấy nhiều”.

“Chào chú Vương”. Y vốn định gọi ‘Vương đại ca’ nhưng nhìn bộ dáng già nua chênh lệch tuổi tác nhiều như vậy lại nói không nên lời, đành phải đỏ mặt gọi một tiếng ‘chú’.

Vương Cường đột nhiên ha hả cười: “Mạnh tiên sinh, Lâm tiên sinh thật biết lễ phép”.

Mạnh Vãn Đình đứng một bên, vẻ mặt vô cùng hớn hở chăm chú nhìn y.

“Sao vậy?”. Lâm Mộ Tịch không hiểu gì, hai người kia cũng không chịu trả lời, y đành hướng ánh về phía Chu Cẩm Hoa để mà cầu cứu. Anh mỉm cười khoan dung đáp lại: “Mộ Tịch, Vương đại ca năm nay mới có bốn mươi bảy tuổi, cậu gọi ông ấy là ‘chú’ thì hơi có chút…”.

Mạnh Vãn Đình đến lúc này không nhịn nổi nữa phì một tiếng bật cười khúc khích. Còn Vương Cường ngược lại chủ động lên tiếng trước: “Không sao, không sao, không có việc gì. Cả đời tôi vào Nam ra Bắc, lại có một đứa con không biết nghe lời nên vẻ ngoài có già trước tuổi đôi chút cũng là chuyện rất đỗi bình thường a”.

Thấy người trước mặt không hề để bụng những lời vô thố của mình, Lâm Mộ Tịch cũng dần dứt bỏ vẻ rụt rè: “Vậy sau này tôi sẽ gọi ngài là Vương đại ca”.

Vương Cường khoát khoát tay nói: “Ngài gì chứ, từ nay về sau chúng ta cứ xưng anh em là được rồi. Mạnh tiên sinh có ân đối với tôi, chuyện của cậu ấy cũng chính là chuyện của tôi a”.

Người kia nãy giờ vẫn đứng một bên nhìn y cười không dứt, Lâm Mộ Tịch có chút xấu hổ không yên đảo mắt nhìn trần nhà…

Vương đại ca dường như cảm nhận được không khí hiện tại không được tự nhiên cho lắm liền chen vào giữa hai người: “Thời gian cấp bách, chúng ta mau chóng lên đường đi thôi”.

“Đi luôn sao?”. Y kinh ngạc hỏi: “Không cần chuẩn bị gì hết?”.

“Không cần, cứ đi theo tôi là được rồi”

Dứt lời, cả bốn người cùng dời nhà trọ tìm thuê một chiếc xe tiến thẳng về phía chân núi.

“Chúng ta hiện tại đang ở nơi giao nhau giữa Thiểm Tây và Hồ Bắc”. Vương Cường chậm rãi nói: “Nếu đi chệch về phía Nam một chút sẽ thấy núi Võ Đang, ở đó cũng có một vài thôn trang nho nhỏ”.

“Mộ Tịch, ảnh chụp của Tiểu Tĩnh đâu?”. Mạnh Vãn Đình hỏi.

Y yên lặng lần mò trong ba lô lấy: “Đây. Tôi có mang theo mười sau tấm hình của Tiểu Tĩnh, tất cả đều mới chụp trong năm nay… Như vậy sẽ khiến người khác có thể dễ dàng nhận ra con bé”.

Mạnh Vãn Đình tiếp nhận ảnh chụp từ trong tay y, đưa qua cho Chu Cẩm Hoa cùng Vương Cường xem hết một lượt. Anh cúi đầu nhìn bức ảnh hồi lâu mới lên tiếng: “… Rất đẹp”.

“Tiểu Lâm, mỗi người chúng ta chia nhau cầm lấy vài tấm. Nếu như phải chia ra hành động, như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều, được chứ?”

“Đương nhiên là được”. Khóe miệng y miễn cưỡng câu lên một nụ cười.

Càng tiến về phía trước, ô tô lại ngày càng đặc biệt xóc nảy, cảnh tượng bên ngoài cửa sổ cũng càng lúc càng hoang vu hơn. Đi thêm một quãng nữa thì chiếc xe đột nhiên dừng lại. Y vừa định mở miệng hỏi đã thấy Vương Cường mở cửa xe đi xuống, thân thủ kiện tráng cùng với vẻ mặt già nua quả thực rất thiếu sự tương đồng.

Trao đổi qua lại vài cậu với lái xe phía trước xong, ông gật gật đầu rồi quay lại nói với bọn họ: “Ô tô chỉ có thể đi đến chỗ này, chúng ta sẽ phải đổi sang phương tiện khác”.

Mọi người ứng lời rồi lần lượt bước xuống, y thấy Mạnh Vãn Đình đang định lấy tiền trong túi ra liền vội vàng đi tới đè tay anh lại: “Mạnh tiên sinh, cái này cứ để tôi trả”.

Người kia vẫn không động đậy, tay của y vì thế mà đặt nguyên trên tay anh.

“Tôi biết rõ chút tiền ấy cũng không đáng là bao, hơn nữa tôi cũng đã chấp nhận sự trợ giúp của anh rồi…”. Lâm Mộ Tịch thở dài một tiếng: “Nhưng là tôi vẫn muốn dùng tiền của mình trước, như vậy trong nội tâm cũng thấy thoải mái hơn được đôi chút”.

Anh nhẹ nhàng mỉm cười: “Mộ Tịch, đã lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên em chủ động chạm vào tôi…”.

Đáng tiếc y đối với thân thể của người kia đã hoàn toàn miễn dịch, những chuyện trước đó cũng đã gạt đi hết, tay của y như trước thoải mái đè lại tay anh, nhìn thẳng vào người trước mặt. Nụ cười dần dần biến mất, Mạnh Vãn Đình thu tay về nói: “Được rồi, là em lợi hại”. Lâm Mộ Tịch nhàn nhạt cười, lấy tiền trong túi áo nhét vào tay lái xe.

Bọn họ dọc theo con đường nhỏ ngập đầy bụi đất đi về phía trước, đồng ruộng hai bên trồng không rõ là loại hoa mầu gì, ánh nắng mùa thu nhẹ nhàng trải xuống, bao lấy thân thể một màn ấm áp.

Một giờ qua đi…

Hai người phía trước đang cách bọn y ngày càng xa hơn, Lâm Mộ Tịch hiểu rõ Chu Cẩm Hoa là cố ý thả chậm cước bộ chờ y theo cùng, vì vậy liền vô thức bước nhanh hơn một chút.

“Không sao đâu”. Chu Cẩm Hoa săn sóc nói.

Y cảm kích nhìn anh mỉm cười: “Cứ chậm rãi như vậy sẽ thành thói quen mất”, sau đó tháo ba lô trên người xuống xách.

Lúc này chợt nghe âm thanh động cơ truyền đến từ phía sau. Y kích động quay đầu lại, chiếc xe kéo càng lúc càng tới gần. Mạnh Vãn Đình cùng Vương Cường đang đi phía trước cũng dừng lại theo. Y và Chu Cẩm Hoa đưa tay phất phất, khi chiếc xe dừng lại bên cạnh bọn họ cũng là lúc hai người kia về đến.

Không rõ Vương Cường cùng người lái xe trao đổi gì đó, một lúc sau liền thấy ông ngoắc tay về phía bọn họ. Lâm Mộ Tịch vui mừng lau lau mồ hôi trên trán rồi lồm cồm bò lên máy kéo, trong lòng thở phào như trút được gánh nặng: “Rốt cuộc cũng chờ được…”.

Nhưng chỉ một lát sau, y liền bất ổn ngồi không yên. Đi bằng xe kéo là đặc biệt cực kỳ xóc nảy, Lâm Mộ Tịch nắm chặt tay vịn bên người, rất sợ mình sẽ bị té xuống đất. Vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện ba cặp mắt kia cư nhiên đều đổ dồn phía mình. Tuy cả bốn người cùng ngồi trên một chiếc xe nhưng trong mấy người bọn họ không hề có ai bộ dáng chật vật như y cả, đặc biệt là Vương Cường.

Y có chút bối rối học theo bộ dáng của người kia, ngồi thẳng lưng lên, bàn tay thả ra không nắm lấy vật gì, để mặc thân thể lắc lư phập phồng.

“Tiểu Lâm, cậu thích ứng rất nhanh!”. Vương Cường cất lời tán dương đè át trong tiếng mô tơ ầm ầm như sấm động.

Lâm Mộ Tịch thoáng mỉm cười, gật đầu với bọn họ. Trong đám bụi đất mù mịt bay lên, mơ hồ nhìn thấy một căn phòng cũ nát đang ở phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.