Một câu ngắn ngủi, nhưng ẩn chứa một ý nghĩa tàn khóc đến bất tận, lạnh lẻo như cơn gió hàn trong tháng chạp.
Làm tất cả mọi người xung quanh không khỏi biến sắc.
Cơ thể Từ Thanh bất chợt run rẩy, ánh mắt như mơ hồ nhìn về phía tôi, thần thái hết sức nghiêm nghị.
Còn Vương Kim Minh và Từ Hiểu Tĩnh thì đã hoàn toàn choáng váng.
Bọn họ ngơ ngác nhìn tôi, dường như không thể nào hiểu được, trước đây tôi là người từng bị bọn họ sỉ nhục đến tột cùng, vì sao lại đột nhiên trở thành một thực tại mà bọn họ không thể nào khiêu khích được.
Chu Thái Vi không nói nữa, chỉ gật đầu ra hiệu với phía sau.
Một gã vệ sĩ phía sau cô ấy lập tức đi về phía trước, đi về hướng của Vương Kim Minh.
Vương Kim Minh nhất thời quá sợ hãi, liên tiếp lùi về phía sau. “Khoan đã Tiểu thư, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó! Cô, cô nghe ta giải thích, nhất định là có chỗ nào hiểu lầm rồi!"
Tên vệ sĩ kia với khuôn mặt lạnh lùng, tỏ ra mắt điếc tai ngơ với lời nói của Vương Kim Minh, giơ tay lên liền bóp lấy cổ của hắn.
Vệ sĩ của Vương Kim Minh vội vàng tiến lên hai bước, chắn trước người hắn.
Tôi thấy thế, không khỏi nhíu nhíu mày.
Chính là tên vệ sĩ này, vừa rồi ở trong phòng vip đã đánh tôi đến bể đầu chảy máu.
Chu Thái Vi nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cái gì cũng không hỏi, chỉ nhẹ giọng mở miệng nói "Lý Hổ, phế hắn đi."
Tên vệ sĩ Lý Hổ đó nghe vậy liền gật gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười ác độc, nâng quyền đánh về hướng tên vệ sĩ kia.
Nắm đấm mạnh mẽ thậm chí như kéo theo một trận cuồng phong.
Vệ sĩ của Vương Kim Minh thần sắc rùng mình, bởi vì phía sau chính là cố chủ, hắn không thể tránh né, chỉ có thể giơ quyền lên đỡ đòn.
“Ầm!”
Một tiếng vang động trời.
Hai nắm đấm chạm vào nhau, ngay sau đó là một tiếng kêu la thảm thiết.
"A!" Khuôn mặt vệ sĩ của Vương Kim Minh trở nên vặn vẹo, ôm lấy tay phải của mình và liên tục lùi về phía sau.
Tôi rõ ràng nhìn thấy, ngón tay phải của hắn đã bị vặn thành bánh quai chèo.
Mồ hôi to như hạt đậu từ trán hắn chảy ra, sau khi lùi về phía sau được hai bước thì ngã ngồi trên mặt đất, ngay cả một quyền cũng không tiếp được mà đã mất đi sức phản kháng.
Lý Hổ cười lạnh lùng tiếp tục đi về phía hắn, sau đó giơ lên một cước.
“Ầm!”
Tên vệ sĩ kia hoàn toàn không có động tĩnh gì, ngã trên mặt đất không rõ sống chết.
Lý Hổ thu lại ánh mắt, nhìn về phía Vương Kim Minh.
"Đừng… đừng đến đây. Ngươi không được động vào ta! Bằng không dòng họ Vương ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Vương Kim Minh ngoài mạnh trong yếu gầm rú thất thanh, diễn biến vừa rồi đã khơi dậy thần kinh yếu đuối của hắn, làm cho mặt hắn tràn ngập sự sợ hãi, hai chân run rẩy như cái sàng.
Mắt thấy Lý Hổ đi về phía hắn, hắn càng sợ và liên tục lùi về phía sau, vừa bối rối vừa sợ hãi, quay đầu khóc hô: "Thanh gia, Thanh gia cứu cứu ta!" Tôi là Vương Kim Minh của Vương gia, ông nội tôi thường xuyên uống trà với ngài. Thanh gia ngài hãy cứu ta"
“Con mẹ nó! Ai là bạn tốt của ông nội nhà ngươi.”
Từ Thanh không chút do dự gầm lên, "Đắc tội với Trần tiên sinh, đừng nói là ngươi, cho dù ngươi và cả dòng họ Vương cộng lại, cũng không hề có chút mặt mũi nào ở chổ Từ Thanh ta đâu!"
Tiếp theo, Từ Thanh tiến lại gần tôi.
Đầu tiên, hắn kính cẩn gật đầu chào Chu Thái Vi, sau đó áy náy mà nói với tôi: "Trần tiên sinh, tôi là Từ Thanh, ngưỡng mộ đại danh Trần tiên sinh đã lâu. Tuy rằng không biết tên phế vật Vương gia này đắc tội ngài như thế nào, nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của tôi, tôi cũng có trách nhiệm và không thể trốn tránh. Ngài xem… hay là cho tôi cơ hội để xử lý chuyện này? Coi như lời tạ lỗi với Trần tiên sinh."
Lời nói thao thao bất tuyệt ngay cả giọt nước cũng không thể lọt qua.
Điểm quan trọng nhất chính là đã rất quyết đoán bán đứng Vương gia, mượn cơ hội này để thiết lập mối quan hệ với tôi.
Tôi không nhịn được và liếc nhìn Từ Thanh một cái.
Có thể dựng lên cơ ngơi như thế này bằng hai bàn tay trắng, chưa biết các phương diện khác ra sao, nhưng tâm tư và EQ tuyệt đối đủ dùng rồi.
Hắn ta hiểu rõ nhất ai mới là người đáng để kết giao.
Đúng lúc này, Chu Thái Vi bỗng nhiên kéo cánh tay của tôi.
Cách lớp vải mỏng kia, tôi có thể cảm giác được rõ ràng bộ ngực mềm mại đầy đặn của Chu Thái Vi dán chặt vào cánh tay tôi.
Nàng nhẹ giọng nói bên tai tôi: "Từ Thanh này là địa đầu xà của Lôi Trạch, ở bản địa có chút năng lực, nằm mơ cũng muốn ôm đùi Trần Thị chúng ta. Thiếu gia nếu ngài nếu muốn nhận hắn làm chó, chắc chắn hắn rất là được việc. Nếu mà không muốn, trực tiếp để hắn cút là được."
Đường đường Lôi Trạch Thanh gia, ở trong miệng Chu Thái Vi lại chỉ có tư cách làm chó sao?
Trong lòng tôi kinh ngạc, tâm trạng nhất thời không thể theo kịp suy nghĩ của Chu Thái Vi.
Nhưng lời nói của Chu Thái Vi, lại làm cho tôi càng nhận thức rõ ràng hơn sự khủng bố của tập đoàn Trần Thị.
Nhìn ánh mắt nhiệt huyết mà cung kính của Từ Thanh, tôi khẽ gật đầu, "Được."
“Trần tiên sinh yên tâm, nhất định làm cho ngài hài lòng!”
Trong mắt Từ Thanh hiện lên một tia phấn chấn, sau đó xoay người bước nhanh về phía Vương Kim Minh.
“Huynh đệ, nghỉ ngơi một chút, nơi này giao cho ta đi.”
Từ Thanh ôn hòa vỗ vỗ bả vai Lý Hổ, sau đó vung tay lên, trong quán bar Hạo Nguyệt lập tức lao ra mười mấy đại hán vạm vỡ.
"Chặt đứt tay chân của tên phế vật này, đánh cho đến khi Trần tiên sinh hài lòng mới thôi!" Từ Thanh lạnh lùng nhìn Vương Kim Minh.
"Vâng!" Mười mấy thủ hạ cầm gậy gộc vây quanh Vương Kim Minh.
Vương Kim Minh bị dọa đến nỗi tè ra quần, chất lỏng màu vàng theo ống quần của hắn chảy xuống, nhất thời tỏa ra một mùi khai khó chịu.
Từ Hiểu Tĩnh cũng bị nước tiểu dính đầy chân.
Nhưng cô đã sớm bị dọa đến choáng váng, giờ phút này giống như chim cút rụt đầu lại, run lẩy bẩy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Đừng, đừng mà!”
Cây gậy còn chưa chạm vào người, Vương Kim Minh đã sợ tới mức ngã xuống đất, rốt cuộc hắn mới nhận ra ai mới là người có thể làm chủ.
Vương Kim Minh quỳ trên mặt đất hướng về tôi khóc lóc cầu xin tha thứ, "Trần Thiên Vị, không không, Trần gia, là tôi sai rồi, tôi có mắt không biết Thái Sơn, tôi không nên sỉ nhục ngài, không nên tán tỉnh bạn gái của ngài, tôi trả lại Từ Hiểu Tĩnh cho ngài, ngài đại nhân không trách tiểu nhân, van xin ngài hãy tha cho tôi lần này đi."
“Trả lại cho tôi?”
Trong lòng tôi nổi lên một cảm giác ghê tởm, tôi quơ tay với Từ Thanh một cái.
Từ Thanh hiểu ý, nhe răng nói: "Động thủ!"
Mười mấy thủ hạ kéo Vương Kim Minh đang khóc lóc cầu xin tha thứ vào trong bóng tối bên cạnh.
Tiếp theo, liền truyền đến âm thanh ghê rợn của vật nặng chạm vào người, tiếng xương gãy giòn tan, cùng với tiếng kêu rên vô cùng thê thảm của Vương Kim Minh.
Mấy loại thanh âm hỗn loạn cùng một chỗ, làm cho lòng người phát lạnh.
Từ Hiểu Tĩnh mặt không còn chút máu, thân thể run rẩy kịch liệt.
Chỉ thấy cô ta sợ hãi rụt rè ngẩng đầu nhìn về phía tôi, khóe mi tràn đầy nước mắt, bộ dạng thê thảm như đang muốn khóc, vừa mới mở miệng, nước mắt liền từng giọt từng giọt lăn xuống, "Thiên Vị …. em biết sai rồi, anh có thể tha thứ cho em không? Anh yêu em như vậy … Em biết cho dù em làm sai cái gì, anh đều sẽ tha thứ cho em, đúng không?"
Nếu như là trước kia, tôi nhìn thấy Từ Hiểu Tĩnh rơi lệ trước mặt tôi, nói không chừng còn có thể mềm lòng.
Nhưng bây giờ, bộ dạng này của cô ấy chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm hơn.
Tôi đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên cảm thấy Chu Thái Vi đang ôm chặt cánh tay của tôi.
Cô ấy nhìn thẳng vào Từ Hiểu Tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, nhưng tỏa ra cảm giác miệt thị và cao ngạo, "Cô chính là Từ Hiểu Tĩnh, bạn gái cũ của Trần tiên sinh?"
Từ Hiểu Tĩnh sửng sốt, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Là tôi."
“Chậc! Trần tiên sinh của chúng tôi chỗ nào cũng tốt, chỉ là mắt thẩm mỹ phải nâng cao chút…”
Chu Thái Vi cảm thán một câu, tiếp theo quay đầu nhìn về phía tôi, tựa như oán trách và dịu dàng mà nói: "Với gia thế của ngài, dạng mỹ nữ nào mà tìm không được chứ, tại sao phải hết lần này tới lần khác liền coi trọng loại hàng này?"
“Cái gì mà loại hàng này hả!”
Từ Hiểu Tĩnh ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Chu Thái Vi, lại nhanh chóng cúi xuống.
Nếu như nói Chu Thái Vi là trăng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng treo cao trên bầu trời, vậy thì Hiểu Tĩnh chỉ là một con sâu dơ bẩn xấu xí.
Mặc dù chỉ là đứng trước mặt Chu Thái Vi, dường như cô ta cũng cảm thấy cả người như không được tự nhiên, hận sao không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
"Thiên Vị!" Từ Hiểu Tĩnh lại nhìn về phía tôi, cắn môi cầu xin: "Chúng ta làm lành đi! Em biết trong lòng anh có em, đúng không? Sau này … Sau này em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với anh, không bao giờ chọc anh tức giận nữa, được không?"
Làm lành?
Tôi nhịn không được mà lộ ra nụ cười lạnh lùng, "Trước khi nói lời này, cô hãy ngẫm lại sắc mặt của mình lúc ở trong phòng vip của quán bar trước đã."
“Em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi.”
Từ Hiểu Tĩnh khóc và hô to, trong giọng nói tràn đầy hối hận, "Em thừa nhận, em nhất thời bị ma quỷ xui khiến, nhưng không phải em đã xin lỗi rồi sao? Tại sao anh không thể tha thứ cho em? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, mối tình này anh thật sự nói buông là buông sao?"
Tiếng kêu thảm thiết từ bên cạnh dần dần biến mất, thủ hạ của Từ Thanh kéo Vương Kim Minh trở về.
Vương Kim Minh lúc này, tứ chi tay chân đều gập lại thành một góc độ quỷ dị, sắc mặt trắng bệch vặn vẹo, trong miệng phát ra tiếng kêu rên yếu đuối, một bộ dạng thở không thành hơi.
Nhìn hai người trước mặt, uất hận trong lòng tôi đã tiêu tan, lúc này chỉ cảm thấy thật là vô vị.
Đi thôi. Tôi nói với Chu Thái Vi.
“Được, đã sắp xếp xong khách sạn cho ngài rồi.” Chu Thái Vi kéo tay tôi và xoay người đi về phía xe.
Từ Thanh chạy theo phía sau, hai tay đưa lên một tấm danh thiếp, "Trần tiên sinh ngài đi thong thả, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu có chuyện gì, trực tiếp gọi điện thoại dặn dò tôi là được."
“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy danh thiếp, cười gật đầu.
“Ngài khách sáo”. Từ Thanh dừng bước, đưa mắt nhìn tôi lên xe.
Trong nháy mắt cửa xe đóng lại.
Tôi mơ hồ nhìn thấy Từ Thanh nhìn về phía Vương Kim Minh, từ trên cao nhìn xuống cười lạnh lùng, "Tiểu tử, trở về nói với ông nội ngươi, nhà họ Vương các ngươi hoàn toàn tiêu đời rồi.”