Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 144




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm đã khuya, bất tri bất giác đã mấy tiếng trôi qua.​Cả đoạn đường không nói gì, chờ khi đến nơi Tần Tử Nhu ở, Phương Tử Minh là người đầu tiên xuống xe, anh ta gần như không thể chờ đợi được đã đón lấy Nhạc Nhạc từ tay cô ta.

Nhạc Nhạc đã ngủ say khi đang truyền dịch, ngủ ngon lành đến mức ngay cả khi y tá giúp cậu tháo kim ra cũng không hề hay biết.​Ánh đèn xe chiếu lên gương mặt của Phương Tử Minh, người đàn ông này thật dịu dàng và tình cảm, giờ phút này ngập tràn sự quyến rũ khiến trái tim Tần Tử Nhu đập thình thịch.

Như vậy cũng tốt, cậu bé đỡ phải khó chịu như lúc thức.​Đó là chuyện cách đây khoảng ba năm trước, anh ta ở khách sạn tiếp khách uống nhiều rượu, kết quả là say mèm.

Phương Tử Minh cẩn thận bế bé con, Tần Tử Nhu cầm đồ đi theo ở phía sau, một đường đi thẳng tới bãi đậu xe.​”

Mở cửa xe, Tần Tử Nhu ngồi vào trước, Phương Tử Minh mới cúi người đặt bé con vào lòng cô ta với tâm trạng đầy tiếc nuối.​Thực ra, ngay từ khi mới trở về thành phố này, cô ta cũng đã chạy đến khách sạn lúc trước để tìm Phương Tử Minh, muốn anh ta chịu trách nhiệm, có điều không tìm thấy người đâu.

Ánh đèn xe chiếu lên gương mặt của Phương Tử Minh, người đàn ông này thật dịu dàng và tình cảm, giờ phút này ngập tràn sự quyến rũ khiến trái tim Tần Tử Nhu đập thình thịch.​Để không khiến Nhạc Nhạc bị tỉnh giấc và được ngủ thoải mái một chút, anh ta còn cố tình giảm tốc độ.

Nhưng tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh ta dường như đều dành cho bé con, còn với Tần Tử Nhu thì lại lạnh lùng xa cách làm cô ta cảm thấy buồn lòng.​”

Nhìn Nhạc Nhạc ngồi xong, Phương Tử Minh mới khởi động xe chuẩn bị đưa hai mẹ con về nhà. Để không khiến Nhạc Nhạc bị tỉnh giấc và được ngủ thoải mái một chút, anh ta còn cố tình giảm tốc độ.​” Tần Tử Nhu xúc động đứng dậy, ánh mắt đầy tổn thương, cô ta không ngờ rằng người đàn ông này lại muốn cướp Nhạc Nhạc.

Cả đoạn đường không nói gì, chờ khi đến nơi Tần Tử Nhu ở, Phương Tử Minh là người đầu tiên xuống xe, anh ta gần như không thể chờ đợi được đã đón lấy Nhạc Nhạc từ tay cô ta.​Anh ta thay đổi quyết định muốn giữ lại Nhạc Nhạc và đương nhiên muốn xử lý người phụ nữ này.

Nhìn khuôn mặt non nớt ngủ ngon lành của Nhạc Nhạc, trái tim Phương Tử Minh dường như tan chảy, anh ta càng nhìn càng thích.​Tần Tử Nhu lập tức im lặng, nhưng rồi lại vô lực ngồi xuống che mặt khóc thảm thiết.

Tần Tử Nhu xuống xe đứng bên cạnh, cố nén nỗi buồn nói: “Cảm ơn anh, đưa con cho tôi đi.”​Phản ứng kịch liệt của Tần Tử Nhu khiến Phương Tử Minh hoảng sợ, anh ta không vui nhíu mày: “Đừng lớn tiếng như vậy, cô sẽ làm Nhạc Nhạc sợ đấy.

Cô ta không đành lòng thấy Nhạc Nhạc không có bố, nhưng cũng không thể đánh mất lòng tự trọng mà nhất quyết níu giữ anh ta. Nếu anh ta không muốn nhận Nhạc Nhạc thì sau này Nhạc Nhạc chỉ thuộc về một mình cô ta, cô ta nhất định sẽ gắng hết sức nuôi lớn Nhạc Nhạc.​Làm sao Nhạc Nhạc có thể sống thoải mái trong hoàn cảnh như thế này được?

Nhìn bàn tay Tần Tử Nhu đưa ra, Phương Tử Minh không khỏi chần chừ một chút. Lần trước đến anh ta còn có thể kiềm chế không gặp bé con, hiện tại lại không nỡ buông tay. Ngửi mùi thơm của bé con còn mang theo hương sữa, anh ta cảm thấy dù có nhìn mãi cũng không thấy chán.​Lúc ấy cô ta bức xúc lao ra khỏi cửa và lỡ mất cơ hội gặp lại bạn trai, hai người cứ thế mà chia tay.

Huyết thống quả thực rất diệu kỳ, Phương Tử Minh cũng không ngờ được mình lại yêu đứa con ruột của mình như vậy, tựa như sợi dây liên hệ giữa hai cha con đang dần thức tỉnh từng chút một, sự ràng buộc càng ngày càng chặt chẽ.​Anh ta vốn không thích trẻ con, thậm chí sẵn sàng theo lối sống DINK, bây giờ làm sao có chuyện muốn nhận một đứa con do người phụ nữ khác sinh ra.

“Thôi, cứ để tôi bế Nhạc Nhạc lên đi!” Phương Tử Minh nói.​” Anh ta nghiêm túc nói.

Anh ta không yên tâm về khả năng chăm sóc trẻ con của Tần Tử Nhu.​“Tuy Nhạc Nhạc do cô sinh ra nhưng thằng bé là con của tôi.

Tần Tử Nhu cắn môi nhẹ nhàng ừ một tiếng, cúi đầu bước lên trên.​Lần trước đến anh ta còn có thể kiềm chế không gặp bé con, hiện tại lại không nỡ buông tay.

Trong lòng cô ta thầm nghĩ, liệu anh ta có quan tâm đến mình một chút nào không, cũng không đến mức tuyệt tình như những gì anh ta thể hiện?​Cuối cùng anh ta lên tiếng phá vỡ ảo tưởng của cô ta: “Tôi không thể nhận Nhạc Nhạc bởi vì tôi đã kết hôn rồi.

Đến cửa, Tần Tử Nhu lấy chìa khóa mở cửa, cuống quít bật đèn lên.​Cô ta không nghĩ đến khả năng Phương Tử Minh đã kết hôn rồi ư?

Phương Tử Minh lập tức bế Nhạc Nhạc đến phòng của cậu, sau đó hết sức cẩn thận đặt cậu lên chiếc giường nhỏ, sợ làm cậu tỉnh dậy.​Cô ta chỉ tay vào anh ta nói, “Đi đi, anh hãy đi khỏi đây cho tôi.

Thấy Nhạc Nhạc hơi bĩu môi, anh ta không tự chủ được mà nở một nụ cười cưng chiều.​Tần Tử Nhu xuống xe đứng bên cạnh, cố nén nỗi buồn nói: “Cảm ơn anh, đưa con cho tôi đi.

Tần Tử Nhu cúi người cởi đồ cho bé con, rồi giúp cậu đắp chăn cho thoải mái.​Thấy ánh mắt quyết liệt của người phụ nữ giống như một con thú mẹ bảo vệ con, Phương Tử Minh không khỏi rung động.

Nhìn động tác của Tần Tử Nhu, ánh mắt Phương Tử Minh thoáng hiện lên một suy nghĩ, như thể đã quyết tâm đưa ra quyết định gì đó.​”

Hai người ra khỏi phòng đến phòng khách, Tần Tử Nhu hơi căng thẳng vuốt lại tóc, lên tiếng: “Cảm ơn anh đã chăm sóc Nhạc Nhạc, anh, anh ngồi nghỉ một chút, tôi đi rót cho anh cốc nước.”​Tôi nói cho anh biết, không ai có thể tách tôi và Nhạc Nhạc ra, trừ khi tôi chết.

Phương Tử Minh do dự một chút, không từ chối, đúng lúc anh ta có chuyện muốn nói.​Cho đến khi anh ta tận mắt thấy Nhạc Nhạc: một bé con có khuôn mặt giống anh ta nhưng lại yếu ớt và non nớt.

Một niềm hy vọng nho nhỏ loé lên nơi đáy mắt Tần Tử Nhu, cô ta vội vàng chạy đi rót nước.​Có trời mới biết anh ta hoàn toàn không quen biết người phụ nữ này, hoàn toàn là cô ta tự đâm đầu vào.

Phương Tử Minh ngồi xuống ghế sofa, nhìn quanh căn phòng khách đơn giản mộc mạc, sự chê bai và không hài lòng hiện lên rõ ràng trong mắt. Làm sao Nhạc Nhạc có thể sống thoải mái trong hoàn cảnh như thế này được?​Tần Tử Nhu ngẩn người, cảm thấy như toàn thân bị đông cứng lại, thất thanh nói: “Anh kết hôn rồi?

Đặt một cốc thủy tinh trước mặt Phương Tử Minh, Tần Tử Nhu cũng không được tự nhiên ngồi xuống đối diện, khuôn mặt cô ta bất giác đỏ bừng, không biết anh ta sẽ nói gì với mình?​Nhìn bàn tay Tần Tử Nhu đưa ra, Phương Tử Minh không khỏi chần chừ một chút.

Phương Tử Minh không có hứng thú với việc uống nước, anh ta không chạm vào cốc nước, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi thấy cô còn trẻ, chăm sóc Nhạc Nhạc có vẻ quá sức với cô, không bằng giao Nhạc Nhạc cho tôi đi!”​Cô ta không đành lòng thấy Nhạc Nhạc không có bố, nhưng cũng không thể đánh mất lòng tự trọng mà nhất quyết níu giữ anh ta.

Tần Tử Nhu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dường như không thể hiểu được anh ta đang nói gì, mơ hồ nói: “Đưa Nhạc Nhạc cho anh, vậy còn tôi thì sao? Nhạc Nhạc là con của tôi.”​Nhưng rốt cuộc anh ta cũng không phải là một người máu lạnh, nếu đứa bé thật sự là con của anh ta, dù sao cũng đã chào đời, anh ta không thể coi như đứa trẻ ấy không tồn tại được.

Đây cũng là ý định đột nhiên nảy sinh trong đầu Phương Tử Minh. Anh ta thay đổi quyết định muốn giữ lại Nhạc Nhạc và đương nhiên muốn xử lý người phụ nữ này.​Như vậy cũng tốt, cậu bé đỡ phải khó chịu như lúc thức.

“Tuy Nhạc Nhạc do cô sinh ra nhưng thằng bé là con của tôi. Từ đầu đến giờ, cô nuôi nấng Nhạc Nhạc đã gặp phải rắc rối bao nhiêu lần rồi, có lần nào mà không cần tôi giải quyết đâu. Nếu cô không có khả năng chăm lo cho Nhạc Nhạc thì chẳng thà cô giao con cho tôi, tôi sẽ dành cho con điều kiện chăm sóc tốt nhất.” Anh ta nghiêm túc nói.​Chỉ có điều cô ta chưa có bằng tốt nghiệp, sau khi sinh xong con thì tiền tiết kiệm tiêu hết, cô ta lại không dám về nhà nên đành phải tự nỗ lực kiếm tiền.

“Không, Nhạc Nhạc là con của tôi, không ai có thể cướp thằng bé đi!” Tần Tử Nhu xúc động đứng dậy, ánh mắt đầy tổn thương, cô ta không ngờ rằng người đàn ông này lại muốn cướp Nhạc Nhạc. Cô ta chỉ tay vào anh ta nói, “Đi đi, anh hãy đi khỏi đây cho tôi. Tôi nói cho anh biết, không ai có thể tách tôi và Nhạc Nhạc ra, trừ khi tôi chết.”​Đặt một cốc thủy tinh trước mặt Phương Tử Minh, Tần Tử Nhu cũng không được tự nhiên ngồi xuống đối diện, khuôn mặt cô ta bất giác đỏ bừng, không biết anh ta sẽ nói gì với mình?

Phản ứng kịch liệt của Tần Tử Nhu khiến Phương Tử Minh hoảng sợ, anh ta không vui nhíu mày: “Đừng lớn tiếng như vậy, cô sẽ làm Nhạc Nhạc sợ đấy.”​Phương Tử Minh ngồi xuống ghế sofa, nhìn quanh căn phòng khách đơn giản mộc mạc, sự chê bai và không hài lòng hiện lên rõ ràng trong mắt.

Tần Tử Nhu lập tức im lặng, nhưng rồi lại vô lực ngồi xuống che mặt khóc thảm thiết.​“Thôi, cứ để tôi bế Nhạc Nhạc lên đi!

Cô ta đau lòng nói: “Tôi không thể cho Nhạc Nhạc một gia đình hoàn chỉnh là đã có lỗi với con lắm rồi, tôi tuyệt đối không để con không có mẹ. Nếu anh muốn cướp Nhạc Nhạc, tôi sẽ liều mạng với anh.”​Mở cửa xe, Tần Tử Nhu ngồi vào trước, Phương Tử Minh mới cúi người đặt bé con vào lòng cô ta với tâm trạng đầy tiếc nuối.

Thấy ánh mắt quyết liệt của người phụ nữ giống như một con thú mẹ bảo vệ con, Phương Tử Minh không khỏi rung động.​”

Anh ta miễn cưỡng giải thích: “Nhạc Nhạc là con của tôi, tôi cũng không muốn con trở thành một đứa con hoang không có cha. Tôi làm thế chỉ vì muốn tốt cho con thôi.”​Cô ta đau lòng nói: “Tôi không thể cho Nhạc Nhạc một gia đình hoàn chỉnh là đã có lỗi với con lắm rồi, tôi tuyệt đối không để con không có mẹ.

Tần Tử Nhu rơi lệ nói: “Tôi không tin anh, Nhạc Nhạc vốn có cơ hội sống trong một gia đình bình thường, là anh đã bỏ rơi nó.”​Lúc đó anh ta không nhận ra Tần Tử Nhu chính là người phụ nữ năm xưa, chỉ vì trách nhiệm mà đưa cô ta đến bệnh viện, cũng không chú ý đến vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng của cô ta.

Lúc trước khi tìm Phương Tử Minh và nói với anh ta rằng cô ta có con của anh ta, cô ta nghĩ để Nhạc Nhạc có một gia đình bình thường và hạnh phúc, bản thân sẵn sàng nỗ lực xây dựng tình cảm với Phương Tử Minh, sau đó tạo nên một tổ ấm, như thế thì mọi vấn đề đều được giải quyết.​Trong khoảng thời gian đó, anh ta giấu giếm Ngu Tịch Lam dành toàn bộ thời gian cho đứa trẻ cho đến tận khi cậu bé khỏi bệnh và xuất viện.

Chính Phương Tử Minh không muốn nhận Nhạc Nhạc, chê bai mẹ con họ, anh ta cũng cảnh cáo cô ta tốt nhất nên đưa Nhạc Nhạc tránh xa anh ta, thậm chí còn đe doạ cô ta không được để lộ chuyện Nhạc Nhạc là con của anh ta.​Tôi làm thế chỉ vì muốn tốt cho con thôi.

Phương Tử Minh bất lực túm tóc, không biết có nên nói rằng lúc đó Tần Tử Nhu quá ngây thơ hay không, không hiểu gì về anh ta mà lại muốn anh ta cưới mình.​Tần Tử Nhu cắn môi nhẹ nhàng ừ một tiếng, cúi đầu bước lên trên.

Cuối cùng anh ta lên tiếng phá vỡ ảo tưởng của cô ta: “Tôi không thể nhận Nhạc Nhạc bởi vì tôi đã kết hôn rồi.”​Nhìn động tác của Tần Tử Nhu, ánh mắt Phương Tử Minh thoáng hiện lên một suy nghĩ, như thể đã quyết tâm đưa ra quyết định gì đó.

Tần Tử Nhu ngẩn người, cảm thấy như toàn thân bị đông cứng lại, thất thanh nói: “Anh kết hôn rồi?”​”

Cô ta không nghĩ đến khả năng Phương Tử Minh đã kết hôn rồi ư? Có lẽ là cô ta đã nghĩ tới nhưng theo bản năng loại trừ khả năng này đi mà thôi.​Lúc ấy, anh ta cũng không có nhận ra Tần Tử Nhu chính là người phụ nữ năm đó mà chỉ xuất phát từ tinh thần trách nhiệm nên chở người tới bệnh viện, và anh ta cũng không chú ý tới vẻ mặt hoảng hốt và chột dạ của đối phương.

Chỉ cần Phương Tử Minh không tự mình xác nhận rằng anh ta đã kết hôn, cô ta có thể tự an ủi rằng sai lầm của mình không lớn, còn có khả năng cứu vãn.​Hai người ra khỏi phòng đến phòng khách, Tần Tử Nhu hơi căng thẳng vuốt lại tóc, lên tiếng: “Cảm ơn anh đã chăm sóc Nhạc Nhạc, anh, anh ngồi nghỉ một chút, tôi đi rót cho anh cốc nước.

Phương Tử Minh cười khổ, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ phạm sai lầm mà có quan hệ với Tần Tử Nhu, rồi có con, đây hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn.​”

Đó là chuyện cách đây khoảng ba năm trước, anh ta ở khách sạn tiếp khách uống nhiều rượu, kết quả là say mèm.​Nếu cô không có khả năng chăm lo cho Nhạc Nhạc thì chẳng thà cô giao con cho tôi, tôi sẽ dành cho con điều kiện chăm sóc tốt nhất.

Lúc đó anh ta đã thuê một phòng ở tầng trên khách sạn để nghỉ ngơi, không biết làm thế nào mà mơ màng phát sinh quan hệ với Tần Tử Nhu.​Lúc trước khi tìm Phương Tử Minh và nói với anh ta rằng cô ta có con của anh ta, cô ta nghĩ để Nhạc Nhạc có một gia đình bình thường và hạnh phúc, bản thân sẵn sàng nỗ lực xây dựng tình cảm với Phương Tử Minh, sau đó tạo nên một tổ ấm, như thế thì mọi vấn đề đều được giải quyết.

Khi tỉnh dậy, Tần Tử Nhu vẫn co rúm ở mép giường khóc lóc, khi bị anh ta chất vấn thì nói là đến tìm bạn trai nhưng không may vào nhầm phòng, kết quả bị Phương Tử Minh đè xuống xâm hại.​Ngay tại thời gian không lâu trước đây, anh ta không cẩn thận gặp phải tai nạn xe cộ trên đường vì tránh một người phụ nữ đang bế con chạy mà không nhìn đường — và người đó chính là Tần Tử Nhu.

Lúc đó anh ta chỉ cảm thấy sợ hãi và bực bội, sợ việc này sẽ bị Ngu Tịch Lam biết, bực bội vì không biết phải xử lý thế nào mới tốt? Có trời mới biết anh ta hoàn toàn không quen biết người phụ nữ này, hoàn toàn là cô ta tự đâm đầu vào.​Nếu anh muốn cướp Nhạc Nhạc, tôi sẽ liều mạng với anh.

Ngay khi anh ta định dùng tiền để bịt miệng người phụ nữ kia thì cô ta mang vẻ mặt bị xúc phạm đẩy anh ta ra và chạy mất.​Nhìn khuôn mặt non nớt ngủ ngon lành của Nhạc Nhạc, trái tim Phương Tử Minh dường như tan chảy, anh ta càng nhìn càng thích.

Chờ đến khi anh ta phản ứng lại và muốn đi tìm người thì làm thế nào cũng không thấy được dấu vết của cô ta, khách sạn cũng không có ghi chép đăng ký của cô ta, và anh ta càng không biết bạn trai của cô ta là ai.​Thì ra lúc trước Tần Tử Nhu ra khỏi khách sạn là để tìm bạn trai của cô ta.

Những ngày đó anh ta cảm thấy lo lắng không yên, chỉ sợ người phụ nữ này có ý đồ khác, và Ngu Tịch Lam sẽ biết chuyện.​Tần Tử Nhu rơi lệ nói: “Tôi không tin anh, Nhạc Nhạc vốn có cơ hội sống trong một gia đình bình thường, là anh đã bỏ rơi nó.

Dù không phải cố ý, nhưng anh ta đã thực sự chạm vào người phụ nữ khác, Phương Tử Minh sợ rằng Ngu Tịch Lam sẽ tức giận và rời xa mình.​Nhìn Nhạc Nhạc ngồi xong, Phương Tử Minh mới khởi động xe chuẩn bị đưa hai mẹ con về nhà.

May mắn thay, dưới sự phòng bị cẩn thận của anh ta, người phụ nữ đó đã không xuất hiện, và anh ta cũng hoàn toàn giấu kín chuyện này, coi như không có gì xảy ra.​Khi biết mình mang thai, Tần Tử Nhu rất hoang mang, cô ta vẫn là sinh viên năm ba chưa tốt nghiệp, giờ có thai thì phải làm sao?

Nhưng mà, điều gì nên tới thì vẫn sẽ tới. Ngay tại thời gian không lâu trước đây, anh ta không cẩn thận gặp phải tai nạn xe cộ trên đường vì tránh một người phụ nữ đang bế con chạy mà không nhìn đường — và người đó chính là Tần Tử Nhu.​Từ đầu đến giờ, cô nuôi nấng Nhạc Nhạc đã gặp phải rắc rối bao nhiêu lần rồi, có lần nào mà không cần tôi giải quyết đâu.

Lúc ấy, anh ta cũng không có nhận ra Tần Tử Nhu chính là người phụ nữ năm đó mà chỉ xuất phát từ tinh thần trách nhiệm nên chở người tới bệnh viện, và anh ta cũng không chú ý tới vẻ mặt hoảng hốt và chột dạ của đối phương.​”

Khi đó Nhạc Nhạc cũng đang bị ốm, Tần Tử Nhu bế cậu bé đến bệnh viện, trong lúc luống cuống tay chân suýt nữa đã bị xe tông phải.​”

Lúc đó anh ta không nhận ra Tần Tử Nhu chính là người phụ nữ năm xưa, chỉ vì trách nhiệm mà đưa cô ta đến bệnh viện, cũng không chú ý đến vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng của cô ta.​Sau đó, ở bệnh viện, khi nghe tin Nhạc Nhạc bệnh nặng, người phụ nữ đó có lẽ không chịu nổi cú sốc nên đã buông xuôi, không màng tất cả nói ra sự thật — Nhạc Nhạc là con của anh ta.

Sau đó, ở bệnh viện, khi nghe tin Nhạc Nhạc bệnh nặng, người phụ nữ đó có lẽ không chịu nổi cú sốc nên đã buông xuôi, không màng tất cả nói ra sự thật — Nhạc Nhạc là con của anh ta.​Có lẽ là cô ta đã nghĩ tới nhưng theo bản năng loại trừ khả năng này đi mà thôi.

Thì ra lúc trước Tần Tử Nhu ra khỏi khách sạn là để tìm bạn trai của cô ta. Vì hắn muốn chia tay, cô ta đi tìm hắn để mong hàn gắn lại tình cảm. Không ngờ rằng trời xui đất khiến, cô ta lại lên giường của Phương Tử Minh. Lúc ấy cô ta bức xúc lao ra khỏi cửa và lỡ mất cơ hội gặp lại bạn trai, hai người cứ thế mà chia tay.​Nếu anh ta không muốn nhận Nhạc Nhạc thì sau này Nhạc Nhạc chỉ thuộc về một mình cô ta, cô ta nhất định sẽ gắng hết sức nuôi lớn Nhạc Nhạc.

Không ngờ ba tháng sau cô ta mới phát hiện ra mình mang thai, và đứa trẻ này chỉ có thể là con của Phương Tử Minh, người đã phát sinh quan hệ với cô ta lúc đó.​Ngay khi anh ta định dùng tiền để bịt miệng người phụ nữ kia thì cô ta mang vẻ mặt bị xúc phạm đẩy anh ta ra và chạy mất.

Khi biết mình mang thai, Tần Tử Nhu rất hoang mang, cô ta vẫn là sinh viên năm ba chưa tốt nghiệp, giờ có thai thì phải làm sao?​”

Trong lúc hoảng loạn và sợ hãi, cô ta xin nghỉ về nhà, nhưng bị bố mẹ yêu cầu phá thai. Không hiểu sao, Tần Tử Nhu lại không nỡ bỏ đứa trẻ chưa thành hình này, cô ta muốn giữ lại đứa bé.​wordpress.

Vì sợ gia đình lôi cô ta đến bệnh viện nên cô ta đã trốn đi, bỏ học và lén sinh con.​Tần Tử Nhu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dường như không thể hiểu được anh ta đang nói gì, mơ hồ nói: “Đưa Nhạc Nhạc cho anh, vậy còn tôi thì sao?

Chỉ có điều cô ta chưa có bằng tốt nghiệp, sau khi sinh xong con thì tiền tiết kiệm tiêu hết, cô ta lại không dám về nhà nên đành phải tự nỗ lực kiếm tiền. Cũng chính vì thế mà Nhạc Nhạc rất ốm yếu, ba ngày hai bữa lại bị ốm phải vào bệnh viện.​Lúc đầu, anh ta chỉ nghĩ đến việc giải quyết rắc rối trước khi Ngu Tịch Lam phát hiện.

Tần Tử Nhu một mình gồng gánh rất vất vả, đột nhiên nhìn thấy đầu sỏ gây tội là Phương Tử Minh, lại nghĩ đến bệnh tình của Nhạc Nhạc, cô ta không nhịn được mà nói cho anh ta sự thật.​Một niềm hy vọng nho nhỏ loé lên nơi đáy mắt Tần Tử Nhu, cô ta vội vàng chạy đi rót nước.

Thực ra, ngay từ khi mới trở về thành phố này, cô ta cũng đã chạy đến khách sạn lúc trước để tìm Phương Tử Minh, muốn anh ta chịu trách nhiệm, có điều không tìm thấy người đâu.​Trong phút chốc, trái tim anh ta chợt xúc động, theo bản năng cảm thấy Nhạc Nhạc chính là con của mình, thậm chí còn cảm thấy đau lòng khi bé con bệnh tật ốm yếu.

Biết chuyện Nhạc Nhạc là con của mình, Phương Tử Minh thật sự có cảm giác như sét đánh giữa trời quang, phản ứng đầu tiên của anh ta là chạy trốn.​Đến cửa, Tần Tử Nhu lấy chìa khóa mở cửa, cuống quít bật đèn lên.

Anh ta vốn không thích trẻ con, thậm chí sẵn sàng theo lối sống DINK, bây giờ làm sao có chuyện muốn nhận một đứa con do người phụ nữ khác sinh ra.​Những ngày đó anh ta cảm thấy lo lắng không yên, chỉ sợ người phụ nữ này có ý đồ khác, và Ngu Tịch Lam sẽ biết chuyện.

(Truyện đăng tại chuacoten0.wordpress.com, làm ơn đừng reup!)​Huyết thống quả thực rất diệu kỳ, Phương Tử Minh cũng không ngờ được mình lại yêu đứa con ruột của mình như vậy, tựa như sợi dây liên hệ giữa hai cha con đang dần thức tỉnh từng chút một, sự ràng buộc càng ngày càng chặt chẽ.

Nhưng rốt cuộc anh ta cũng không phải là một người máu lạnh, nếu đứa bé thật sự là con của anh ta, dù sao cũng đã chào đời, anh ta không thể coi như đứa trẻ ấy không tồn tại được.​Vì hắn muốn chia tay, cô ta đi tìm hắn để mong hàn gắn lại tình cảm.

Lúc đầu, anh ta chỉ nghĩ đến việc giải quyết rắc rối trước khi Ngu Tịch Lam phát hiện. Cho đến khi anh ta tận mắt thấy Nhạc Nhạc: một bé con có khuôn mặt giống anh ta nhưng lại yếu ớt và non nớt.​Phương Tử Minh cười khổ, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ phạm sai lầm mà có quan hệ với Tần Tử Nhu, rồi có con, đây hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn.

Trong phút chốc, trái tim anh ta chợt xúc động, theo bản năng cảm thấy Nhạc Nhạc chính là con của mình, thậm chí còn cảm thấy đau lòng khi bé con bệnh tật ốm yếu.​Trong lúc hoảng loạn và sợ hãi, cô ta xin nghỉ về nhà, nhưng bị bố mẹ yêu cầu phá thai.

Trong khoảng thời gian đó, anh ta giấu giếm Ngu Tịch Lam dành toàn bộ thời gian cho đứa trẻ cho đến tận khi cậu bé khỏi bệnh và xuất viện.​Khi tỉnh dậy, Tần Tử Nhu vẫn co rúm ở mép giường khóc lóc, khi bị anh ta chất vấn thì nói là đến tìm bạn trai nhưng không may vào nhầm phòng, kết quả bị Phương Tử Minh đè xuống xâm hại.

Còn về Tần Tử Nhu, anh ta biết cô ta có ý với mình, nhưng người anh ta yêu là Ngu Tịch Lam, anh ta hoàn toàn không có cảm giác gì đối với cô ta.​Không ngờ ba tháng sau cô ta mới phát hiện ra mình mang thai, và đứa trẻ này chỉ có thể là con của Phương Tử Minh, người đã phát sinh quan hệ với cô ta lúc đó.

Phương Tử Minh nói: “Cô giao Nhạc Nhạc cho tôi, tôi có thể nhận nuôi con, để con có thể quang minh chính đại làm con trai tôi.”​Kế hoạch mà anh ta nghĩ ra cho Nhạc Nhạc đó là thuyết phục Ngu Tịch Lam nhận nuôi một đứa trẻ.

Kế hoạch mà anh ta nghĩ ra cho Nhạc Nhạc đó là thuyết phục Ngu Tịch Lam nhận nuôi một đứa trẻ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.