Hai người đối mắt nhau trong lặng thinh, cả hai đều có câu hỏi dành cho đối phương.
Nhưng qua một lúc lâu chẳng ai chủ động lên tiếng, giống như khó tìm được câu hỏi nào đúng ý mình để hỏi.
Thanh Nhân mở miệng trước: "Người đó là Phong Thành sao?".
Không biểu lộ cảm xúc gì, Du Thành Nghĩa nhìn thẳng vào mắt anh như suy nghĩ gì đó, nhếch mép: "Sao anh biết? Anh điều tra tìm hiểu từng thành viên trong tổ chức sao?".
Anh cười nhạt: "Tổ chức của cậu quá nổi tiếng ai mà không biết chứ? Vả lại chẳng phải cậu đã mời tôi tham gia tổ chức, trở thành một thành viên trong tổ chức sao? Nếu thế thì mắc gì nội bộ tôi không được phép biết?".
"Haha!".
Đột nhiên hắn cười lên, túm lấy bả vai anh: "Anh chấp nhận trở thành người của Ngũ Hoa Xà sao? Tốt lắm!".
Hình như hắn đã ngưng sốt, lực nắm của hắn khiến Thanh Nhân đau điến.
Tên điên này hẳn đã mong chờ ngày anh đồng ý từ lâu, không biết vì lý do gì mà hắn lại muốn anh gia nhập tổ chức Ngũ Hoa Xà.
Trong khi đó trong tổ chức có rất nhiều nhân tài, anh chẳng có bất cứ cái gì để hắn tiếp cận, chẳng có gì đặc biệt để hắn lợi dụng.
Nhìn nét điên rồ trên gương mặt hắn, anh nhíu mày cười lạnh: "Đã là các anh em trong hội với nhau, cậu có thể cho tôi nhìn thấy gương mặt thật của Phong Thành được chứ?".
Buông anh ra, Du Thành Nghĩa ôm mặt cười phá lên, người bình thường tâm lý yếu nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc này ít nhiều gì cũng sẽ hoảng sợ mà thụt lùi tìm đường lui.
Cứ tưởng tên điên ngu ngốc này sẽ nói ra, định sấn đến hỏi thêm.
Bịch cháo rơi xuống đất nhưng không bị vỡ bọc.
Ầm.
Du Thành Nghĩa đẩy anh vào vách tường, hắn bóp cổ anh.
Gương mặt điên rồ bỗng chốc trở nên hung ác.
Mu bàn tay hằn gân, cần cổ Thanh Nhân đỏ hửng lan lên gương mặt cố hít thở sự sống.
"Đừng tưởng được nước lấn tới, tại sao anh lại muốn thấy mặt thật của anh ta?".
"Ặc, khụ khụ".
Thanh Nhân bấu chặt tay hắn, ngón tay cố gỡ tử thần ra để được sống.
"Cậu thả tôi ra...!Trước...!Đi đã".
Nước mắt anh trực trào vì tranh giựt sống chết, trái cổ tựa hồ sắp bị bóp nát, mùi máu trong họng hừng hực lên mũi khó chịu.
Hắn trừng mắt đột ngột ném anh xuống đất, hai bàn tay vừa bóp cổ người kia run lên từng hồi.
Hắn nắm tay thành quyền hít sâu rồi thở mạnh.
Thanh Nhân nằm co quặp ho sặc sụa liên hồi, ho đến rát cháy cả họng tựa hồ sắp chết đến nơi.
"Khụ khụ, ặc..
Khặc khụ khụ!".
Nghe thấy tiếng ho Du Thành Nghĩa mới bừng tỉnh, nhìn người vừa xém bị mình gi3t chết.
Mồ hôi lạnh khẽ chảy xuống trán, hắn nhanh chống bế Thanh Nhân lên giường.
Ôm anh vào lòng, không ngừng rót nước đút anh uống.
"Tôi, tôi xin lỗi".
Lần trước Thanh Nhân cũng xém bị hắn bóp cho chết, lần này vì hắn đang bị ốm nên sức giết người bị giảm sút.
Nếu không nhờ phần kiềm chế có lẽ ngày hôm nay sẽ là ngày dỗ của anh.
Thanh Nhân đã ngất, Du Thành Nghĩa nhẹ nhàng đặt trên giường, đắp chăn cho anh.
Nhìn qua bịch cháo dưới sàn hắn đỡ đầu thở dài.
Qua hai canh giờ, Thanh Nhân mơ màng mở mắt, thứ anh cảm nhận đầu tiên chính là dịch máu nhờn nhợn trong cổ họng.
Sầm mặt, anh bật dậy định đi vào toilet nhổ khạc thì Du Thành Nghĩa bưng khay cháo cùng ly sủi bọt cam và nước ấm vào.
Hắn đặt khay xuống bàn nhanh chống đỡ lấy anh.
Ân cần hỏi thăm: "Anh không sao chứ?".
Anh đen mặt đẩy hắn ra chạy vào phòng tắm nôn mửa từ dịch máu đến dịch tạp hỗn hợp trong bụng ra hết.
Hắn chạy vào theo xoa lưng anh giúp anh tuôn hết thảy ra.
Gạt nước bồn cầu, anh dùng tay áo mình quệt môi, hất hắn ra.
"Vừa sắp giết người xong bây giờ giả vờ thương hại sao? Haha...".
Dấu tay đỏ huyết in hằn trên cần cổ vốn không tỳ vết của anh khiến Du Thành Nghĩa giật mình.
Mỗi khi hắn nổi giận với loài người hắn sẽ hung hăng như con dã thú mà chém giết hoặc làm tổn thương họ, Thanh Nhân cũng không ngoại lệ.
Hắn là kẻ điên vô duyên vô cớ chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh hoặc vài câu nói vô cơ vô nghĩa cũng có thể khiến hắn muốn ra tay bóp nát.
"Tôi xin lỗi".
Hắn nắm lấy tay anh.
Không để hắn như ý muốn Thanh Nhân đứng lên rút tay ra, ánh sáng trong võng mạc bỗng tắt lụi, anh cười lạnh: "À không sao đâu, tôi không để ý đâu, cậu mau nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi về đây".
Câu sau kết thúc cũng là lúc anh đã rời khỏi phòng tắm.
Du Thành Nghĩa đuổi theo, ôm lấy anh từ đằng sau, hơi thở nóng rát cùng một chút hít thở, hắn nói: "Đừng đi, tôi xin lỗi, tôi sẽ không tùy tiện ra tay bóp cổ anh nữa".
Quay mặt lại, anh mỉm cười: "Tôi nói là sẽ không để ý mà coi như khi nãy do tôi quá đáng làm tới đi".
Gỡ tay hắn ra nhưng lại bị hắn nhấn xuống giường, bưng khay cháo lại trước mặt anh: "Anh ăn chút gì rồi hẵng đi".
Nhìn tô cháo trứng khói bốc nghi ngút, có vẻ mới vừa hâm nóng.
Anh nói: "Cậu nói cậu đói bụng mà, cậu ăn đi".
"Nhưng giờ tôi hết đói rồi".
Hắn nói.
Thanh Nhân chỉ lắc đầu mỉm cười rồi đứng dậy đi về.
Nhìn theo cánh cửa vừa khép lại, khay cháo liền bị Du Thành Nghĩa không thương xót ném loảng xoàng xuống đất.
Hắn thở hồng hộc, hai tay không ngừng run rẩy.
"Mịa nó!".
Ngồi phịch xuống giường đỡ đầu, nhiệt độ trong phòng bỗng nóng lên một cách oi bức, hắn bực mình với lấy điều khiển máy sưởi tắt đi.
"Anh ta đã làm cậu tức giận sao?".
Phong Thành đi vào, theo sau hắn ta có mấy giúp việc đi vào dọn dẹp tàn tích của hắn.
Không đáp lời, Du Thành Nghĩa liếc Phong Thành như thể hắn ta sẽ là mục tiêu để hạ hỏa tiếp theo.
Tuy không thể nhìn thấy biểu cảm sau tấm mặt nạ bạc ấy, nhưng Du Thành Nghĩa vẫn cảm nhận được hắn ta đang cười khẩy.
"Tại sao lại cười? Vui lắm sao?".
Không có gì kinh ngạc khi Du Thành Nghĩa đoán được mình đang làm gì, hắn ta ngồi xuống cạnh Du Thành Nghĩa.
Mấy người giúp việc rời đi, bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông.
Phong Thành lên tiếng trước: "Tôi nghĩ cậu nên nói sự thật với anh ta đi, nếu hiểu lầm kéo dài day dẳng có khi anh ta sẽ hận cậu, một ngày nào đó sẽ gi3t chết cậu đấy.
Để rồi kẻ đau khổ nhiều nhất lại là anh ta, cậu nỡ như vậy sao? Tôi khuyên cậu thật đấy, Phong Tình à".
"..........".
Chiếc mặt nạ bạc được đính kèm khăn phủ màu đen đặt xuống giường, Phong Thành vuốt lại mái tóc dài bạch kim đã mọc đen chân.
Người đàn ông với gương mặt giống hệt Phong Tình đang mặt đối mặt với đối phương.
"A Nghĩa, anh lột mặt nạ thế này lỡ đâu có kẻ nào đó lại đi vào phòng nhìn thấy rồi sao?".
Hắn ta lắc đầu nhìn chiếc mặt nạ bạc áp sát người đến hắn, tay mò lên ngực Phong Tình kéo toạt tấm da người giả được dán tỉ mỉ không tỳ vết ra.
Hình xăm hoa mẫu đơn liền hiển thị trước mắt.
Ném tấm da giả xuống đất, hắn ta nói: "Chúng ta đã thống nhất rồi đấy, kẻ nào phát hiện bí mật của chúng ta đều sẽ bị khử sạch".
Lồ ng ngực đỏ lên vì bị giựt tấm da, vài sợi keo và vụn da giả còn dính lại, Phong Tình vừa đau vừa nhếch mép: "Hừ, tôi mừng anh vẫn còn nhớ đấy A Nghĩa".
Du Thành Nghĩa chính là Phong Tình, Phong Thành chính là Du Thành Nghĩa bản tôn thật.
Sự thật đã nói lên rằng, Phong Tình chưa chết, Du Thành Nghĩa và Phong Tình đã âm thầm xây dựng lên một vở kịch mang tên: Phía sau tấm màng.
Ngày đó cái đêm định mệnh ngài chủ tịch Du Hữu Độ của Ngũ Hoa Xà ra đi chỉ vì một viên đạn.
Phong Tình bị bắt trói đưa đến căn nhà nhỏ ở vùng biển Hải Hà cạnh khu du lịch Thanh Phi.
Nơi đó có một ngôi nhà nhỏ nằm giữa rừng cây hiu quạnh, quanh năm suốt tháng chẳng con vật nào ghé thăm nói chi con người đến.
Cảnh vật âm u, nhưng căn nhà vẫn mang sắc màu sáng sủa.
Bên trong ấm cúng, chỉ duy nhất một căn phòng là nơi có thể tẩu hỏa nhập ma sau khi ở trong đó.
Từng luồng âm khí không ngừng bay lượn quẩn quanh dưới ánh đèn đỏ quỷ dị.
Bóng một người đang bị xích trên ghế đổ xuống sàn nhà.
Phong Tình thân trần chi chít vết thương chỉ mặc mỗi chiếc quần âu đang bất tỉnh.
Rầm!
Du Thành Nghĩa bản tôn đạp cửa đi vào, ánh đèn hất lên gương mặt đầy giận dữ.
Hắn ta ném tờ khế ước và sổ đỏ vào mặt Phong Tình, nắm đầu hắn, bắt hắn phải đối diện với mình.
"Mày dám chơi tao! Mấy cái đồ quỷ này đều là giả! Bản gốc đang ở đâu?!".
Sổ đỏ chính là giấy tờ nhà đất của mảnh đất vàng, còn tờ khế ước sẽ quyết định hoàn toàn quyền sở hữu mảnh đất.
Đôi mắt thâm quầng nhưng vẫn còn giữ được tia hàn băng trong đồng tử, Phong Tình trừng hắn ta mà không đáp câu nào.
Lời không trả, liền ăn một tát của Du Thành Nghĩa: "Mịa, mày nên nhớ tao mới chính là con trai của Du Hữu Độ, tao mới là người có quyền sở hữu sổ đỏ và khế ước của mảnh đất vàng.
Tại sao một thằng chỉ mang danh cháu trai như mày lại được ổng cho hết tất cả?! Trong khi đó con trai ruột là tao đây thì chẳng có cái quái gì hết?!".
Phong Tình nhếch mép khinh thường: "Mày nhìn lại mày xem, có cái gì để chủ tịch tín nhiệm mà đưa vật quan trọng cho mày giữ?".
Bị chọc tức, Du Thành Nghĩa vốn không nhẫn nhịn liền giẫm đạp hắn, hắn ta điên lên liền đập phá đồ đạc.
Phong Tình hờ hững như đã quen bản tính của hắn ta, mọi sự khinh bỉ đều hiện lên gương mặt hắn.
"Mày có biết một năm trước chủ tịch đã viết di chúc không?".
Ngưng hành động phá hoại, Du Thành Nghĩa bỗng đơ người.
Phong Tình tiếp tục nói: "Để tao nói cho mày biết, trong tờ di chúc có viết lại rằng tao mới là kẻ được phép kế nhiệm quyền điều hành tổ chức Ngũ Hoa Xà và tập đoàn Độ Lượng, tài sản của ông để lại đều phụ thuộc vào tao xử lí".
Máu thịt trong thể xác sôi sùng sục như đã nấu chín, lúc này mọi âm phí trong căn phòng tựa hồ vây quanh tụ hợp về hắn ta.
Trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu cảm của Du Thành Nghĩa là gì, nhưng có vẻ như hắn ta rất là sốc.
Cứ ngỡ hắn ta sẽ quay người lại đi cùng với hung khí mà đâm chết Phong Tình tại chỗ.
Nhưng khi nhận lại chỉ là tiếng khóc thút thít dần nức nở của người đàn ông trước mặt.
"Híc...!Tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy chứ?".
Sau đó hắn ta lầm bầm lí nhí gì đó không thể nghe hiểu.
Phong Tình thở dài lắc đầu, khẽ đưa mắt nhìn bóng lưng cô độc đang chìm trong màu đỏ chết chốc.
Du Thành Nghĩa đáng lẽ không nên chịu mọi đau khổ dồn dập khi bị mọi con người khinh thường xa lánh.
Nhưng nhân sinh nhân quả sao có thể lường trước được.
Phong Tình và hắn ta có vài điểm tương đồng ở mặt tâm lý, nhưng hoàn cảnh sống của cả hai lại khác biệt hoàn toàn.
Du Thành Nghĩa từ nhỏ đến lớn là đại thiếu gia được sống trong ấm êm đầy đủ không sợ thiếu thốn, nhưng không suôn sẻ khi chẳng ai chịu bầu bạn cùng hắn ta cho đến khi Phong Tình được nhận là cháu trai nhà họ Du.
Từ khi bé hắn ta chưa từng cảm nhận được như thế nào là tình thương gia đình, chỉ biết lặng im ngoan ngoãn học tập, đôi lúc sẽ phát điên trở thành con quái vật.
Nhưng vì sự việc năm hắn ta mười bảy tuổi đã trở thành tên điên chẳng thể quay đầu.
Phong Tình sinh ra và lớn lên với cuộc đời nhiều con sóng, đường gai dao nhọn, khó khăn lắm mới sinh tồn được trong thế giới con người này, được một cái khá được mọi người quý mến tôn trọng, nhưng lại sợ mất đi người khiến hắn thay đổi cuộc đời.
Trước khi gặp được tấm chân tình, cuộc đời hắn như đắm chìm trong màu đen.
Là một tên nhóc điên cuồng nhưng khi tỉnh táo lại trở thành ngốc nghếch trong mắt mọi người.
Dần khi trưởng thành tính cách điên loạn đó đã bị chôn lấp, nhưng khi điều khốn nạn đến hắn sẽ bộc phát.
Tâm lý chung của cả hai chính là: Sợ bị bỏ rơi, nhìn đời bằng thế giới tràn ngập màu đỏ kinh tởm.
Điều đó xem thì không liên quan, nhưng lại là vấn đề quan trọng để quyết định người nào có bản lĩnh và quyết đoán để đưa ra ý kiến sáng suốt mà phát triển cơ nghiệp.
Lý do chủ tịch Du Hữu Độ không cho con trai ruột quyền thừa kế tài sản và chức nhiệm, là vì hắn ta thiếu quyết đoán, là kẻ điên sẽ phá hoại.
Chuyện di chúc người ngoài không ai biết cả, chỉ có Phong Tình biết, giờ hắn đã nói trước cho Du Thành Nghĩa biết.
Nhận lại hắn không phải trận tra tấn không hồi kết, mà chính là giọt nước mắt tủi thân cùng đau lòng thất vọng.
"Nhưng anh biết gì không?".
Dây xích đang trói Phong Tình có dấu hiệu lỏng..