Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 93: Sau này dù sống hay chết, tớ đều thuộc về cậu




Lâm Ngữ Kinh không hiểu rốt cuộc vì sao cô lại muốn trêu chọc Thẩm Quyện.

Cậu – loại tuyển thủ dùng tay giày vò bản thân hai mươi năm nhưng vẫn cứ đầy rẫy trò gian, vừa nhìn là biết lượng kiến thức cất trữ vô cùng phong phú, hẳn là đã từng xem không ít phim. Lâm Ngữ Kinh vốn cứ tưởng bản thân mở được nửa cánh cửa lớn của chuyện đó là đã đạt tới cực hạn rồi, cho dù thật sự phát triển thêm một bước, cô đoán cũng sẽ chẳng mệt hơn việc dùng tay bao nhiêu.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mình vẫn quá non nớt.

Đêm dài vô biên, Thẩm Quyện “việc nghĩa chẳng từ” mà dùng hành động thực tế nói cho cô biết, câu nói “Đừng có chọc tớ” của Quyện gia có trọng lượng thế nào.

Hơi nước bao phủ khắp phòng tắm, cậu ôm cô từ phía sau, ngực dán lên lưng cô, phủ người đến: “Mệt à?”

Cô muốn nói cũng không nói nổi, đứng dưới vòi sen trong phòng tắm vách kính, nức nở bước tới trước bỏ trốn. Thời khắc sắp sửa trốn thoát lại bị cậu ôm lấy eo đâm trở lại.

Lâm Ngữ Kinh “A” một tiếng, cảm thấy tiếng kêu của mình thê thảm như gà vịt trong trại chăn nuôi sắp bị cắt cổ lấy tiết.

Thẩm Quyện hôn vùng da sau tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai đỏ ửng, khẽ cắn lên làn da mỏng manh nơi cần cổ tinh tế của cô, giọng khàn khàn: “Chạy cái gì, không phải cậu làm tớ thành thế này à, còn dám cmn càn rỡ câu dẫn tớ không? Hử?”

Giọng cô cũng khàn: “Không được, tớ sai rồi tớ sai rồi, tớ chưa từng nói, tớ không có nói…”

Lâm Ngữ Kinh quay đầu qua hôn lung tung lên cậu, cô chịu thua yếu thế lấy lòng, còn tôn nghiêm cái gì nữa, thời khắc mấu chốt còn có gì quan trọng hơn mạng sống: “Nhẹ chút đi mà, anh trai, Thẩm Quyện ca ca, đừng làm nữa…”

“Một lần cuối cùng.” Thẩm Quyện đặt tay trên đùi cô, lòng bàn tay cọ cọ vết sẹo trên đùi, dỗ cô: “Mở chân lớn ra chút, nghe lời nào.”

“Nghe lời con khỉ ấy.” Chân Lâm Ngữ Kinh nhũn ra đến đứng còn không vững, năn nỉ hay làm nũng đều không có tác dụng, cô hoàn toàn sụp đổ, không làm gì nữa, dựa lên người cậu khóc mắng: “Thẩm Quyện, cậu căn bản không thương tớ, cậu chỉ muốn chiếm được cơ thể tớ thôi chứ gì.”

Thẩm Quyện làm như không nghe thấy.

“Tớ mới mười tám tuổi, mười tám tuổi đấy, cậu không bằng cầm thú.”

Cô khóc thút thít: “Vậy mà nói thương tớ cả đời, cậu chẳng thương tớ chút nào, cậu lừa tớ từ nhà ra ngoài, chính là vì muốn làm tớ đến chết —— A!”

Thẩm Quyện bắt lấy cổ tay cô đưa lên trên, đặt trên mặt thủy tinh lạnh lẽo: “Bảo bối, gọi hai tiếng dễ nghe, anh trai thương em.”

….

Chín giờ sáng, Thẩm Quyện đẩy toa ăn đến mép giường. Cháo đậu đỏ hầm nhừ, sốt gan xào tỏa mùi thơm ngào ngạt.

Thẩm Quyện vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi quay lại, ngồi bên giường, cầm quả trứng luộc, gõ gõ vỏ trứng rồi cẩn thận bóc.

Bóc xong hai quả đặt lên đĩa, cậu vỗ vỗ người trong chăn: “Dậy ăn chút gì nào.”

Lâm Ngữ Kinh mơ mơ màng màng hé mở mắt, liếc nhìn cậu một cái, làm như không nghe thấy, quay mặt sang chỗ khác vùi đầu vào gối ngủ tiếp.

Cô thật sự quá mệt mỏi, toàn thân không có chỗ nào không đau nhức. Moẹ nó chứ tên Thẩm Quyện đêm qua cứ như bị bỏ thuốc vậy. Cô chẳng qua chỉ đánh bạo nói hai chữ, tên này đã trực tiếp phát điên, cuối cùng ép cô phải nói một tràng lời vô liêm sỉ chịu tha cho cô.

Lâm Ngữ Kinh xin thề, cô sẽ không bao giờ chủ động trêu chọc Thẩm Quyện nữa.

Điều hòa trong phòng khách sạn ấm áp, cô nằm bò trên giường, cả người lõm vào chiếc giường mềm mại, xương bướm và bờ vai xinh đẹp đều lộ ra ngoài chăn, trên cổ tay có chút dấu vết do cậu nắm thành.

Thẩm Quyện nghiêng người tới gần, cúi đầu hôn vành tai cô một cái: “Ăn chút gì rồi ngủ tiếp nhé?”

Tai Lâm Ngữ Kinh đỏ lên, lại bắt đầu một vòng xấu hổ mới.

Ngủ cũng không ngủ được, cô mở to mắt quay đầu lại nhìn cậu, gọi cậu một tiếng, giọng khàn: “Thẩm Quyện.”

Thẩm Quyện đưa nước ấm cho cô, tính khí tốt đến không thể tốt hơn. Người đàn ông sau khi đã ăn no nê trở nên dịu dàng mà kiên nhẫn vô cùng, giọng mũi trầm mà khẽ: “Ừ?”

Lâm Ngữ Kinh nhận ly nước, ngồi dậy, vừa khẽ động thân thì thắt lưng và chân đều đau nhức, cô u oán liếc cậu: “Cậu nên đi làm vịt* đi.”

(*) ám chỉ trai bao.

“…”

Thẩm Quyện nheo mắt lại: “Có phải cậu vẫn chưa bị làm đủ không.”

Lâm Ngữ Kinh kinh hãi rụt về sau: “Đủ rồi, thật đó.”

Thẩm Quyện trầm mặc nhìn cô chốc lát, lùi người ra sau dựa vào, thở dài: “Ông đây nhịn tới phát điên chỉ vì không nỡ chạm vào cậu, việc gì cậu phải tìm chết mà đến gây chuyện với tớ. Lâm Ngữ Kinh, cậu nói xem có phải do cậu tự chuốc lấy không.”

Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu, không nói nữa, mò mẫm khắp nơi một vòng rồi lại nhìn về phía cậu: “Điện thoại tớ đâu?”

Thẩm Quyện đứng dậy đi tới cửa, khom lưng nhặt quần áo rơi vãi đầy đất, lấy di động từ trong túi áo khoác đưa qua cho cô.

Lâm Ngữ Kinh nhận lấy, cúi đầu nghịch nửa ngày.

Thẩm Quyện liếc mắt một cái, bên trên là giao diện APP mua sắm nào đó.

Cậu thong thả từ tốn mà múc bát cháo đậu đỏ, khuấy nguội, thuận miệng hỏi: “Mua gì đó?”

“Pháo.” Lâm Ngữ Kinh không buồn ngẩng đầu, “Kỷ niệm ngày trọng đại này một chút.”

“…”

Thẩm Quyện: “?”

Đầu ngón tay Lâm Ngữ Kinh lướt trên màn hình, tiếp tục nói: “Tớ nghĩ pháo năm trăm tiếng cũng không xứng với năng lực nghiệp vụ này của cậu đâu, phải mua pháo hai ngàn tiếng ấy nhỉ.”

“Đúng rồi.” Cô nói xong bỗng nhiên ngẩng đầu, “Cậu không đi gõ cửa phòng bên cạnh à?”

Thẩm Quyện có chút khó hiểu: “Tớ gõ cửa phòng bên cạnh làm gì?”

Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Thông báo bọn họ một tiếng, cậu không còn là xử nam nữa rồi.”

Thẩm Quyện: “…”

*

Thẩm Quyện suýt nữa đã cho rằng tối qua cậu làm thực sự quá tàn nhẫn, bắt nạt Lâm Ngữ Kinh phát sốt, làm cho đầu óc hình như không tỉnh táo lắm. Kết quả cô gái nhỏ nói xong lại lười biếng rúc mình trong chăn, đoán chừng cũng là đang mắng mỏ cậu.

Tuy rằng Thẩm Quyện cũng không biết cô rốt cuộc đang mắng cậu cái gì.

Vốn không định sẽ làm chuyện này, cho nên cậu mua vé máy bay buổi trưa về thành phố A. Giờ nhìn cảnh tượng này, Lâm Ngữ Kinh trông như đã hoàn toàn dính lên giường, cả người đều kiệt sức.

Thẩm Quyện cũng không nỡ giày vò cô lúc này.

Cậu đổi vé máy bay dời sang hai ngày sau.

Bọn họ ở Đế Đô đón năm mới. Tối đêm giao thừa hôm đó, hai người còn gọi video với Hà Tùng Nam.

Lúc Hà Tùng Nam gọi video đến thì Lâm Ngữ Kinh vừa mới tắm rửa xong, mặc áo tắm dài lau tóc đi ra, đi vòng qua sau sô pha. Áo tắm cũng chưa buộc kỹ, lộ ra mảng lớn da dẻ, eo nhỏ chân dài, tóc dài nửa ẩm rối tung, đen nhánh.

Thực ra chỉ mới là một cái bóng thoáng qua, Thẩm Quyện đã trực tiếp úp điện thoại lên ghế sô pha.

Hà Tùng Nam ở đầu bên kia “Mẹ kiếp” một tiếng: “Quyện gia?”

Hà Tùng Nam không ngờ tốc độ của Thẩm Quyện lại nhanh như vậy. Cậu ta theo đuổi một cô gái từ cấp ba đến năm hai đại học, người ta chẳng buồn cho cậu một tí phản ứng. Còn Thẩm Quyện bên này chia xa một năm rưỡi, vừa về được nửa năm đã cùng nhau đón năm mới rồi.

Hà Tùng Nam vừa quay đầu liền đăng ngay một tin vào vòng bạn bè: [Quyện gia trâu bò [ôm quyền] [ôm quyền] ]

Bọn Tưởng Hàn, Lý Lâm, Vương Nhất Dương kỳ thực cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng điều này cũng không cản trở bọn họ một giây sau cấp tốc gia nhập chiến trường. Vừa lướt đến tin này trên vòng bạn bè là lập tức điên cuồng hồi âm ——

Tưởng Hàn: [Quyện gia mạnh nhất]

Tống Chí Minh: [Quyện gia anh minh thần võ]

Tưởng Hàn: [Quyện gia độc nhất vô nhị]

Vương Nhất Dương: [Quyện gia học rộng tài cao]

Lý Lâm: [Quyện gia muôn đời lưu danh]

Hà Tùng Nam: […]

Một băng đảng thi ngữ văn trung học ngay cả tám mươi điểm còn không đạt nổi mà dám chém tung trời, vốn từ trâu bò đến nỗi khiến Hà Tùng Nam xem đến há hốc mồm, cmn thậm chí còn na ná vần chân là thế nào?

Thẩm Quyện bên này còn không biết trên vòng bạn bè đã rùm beng lên. Cậu trực tiếp cúp video, đưa mắt nhìn Lâm Ngữ Kinh.

Lâm Ngữ Kinh cũng ngẩn người: “Cậu đang gọi video? Hà Tùng Nam à?”

Thẩm Quyện “Ừ” một tiếng.

Lâm Ngữ Kinh ngớ người: “Vậy vừa nãy tớ —— “

“Không thấy rõ, chỉ thoáng qua một cái thôi.” Thẩm Quyện nhìn làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài của cô, hai khối trước ngực còn có dấu vết do cậu làm ra không che tới được, mí mắt giật giật.

Cậu đặt điện thoại xuống đi qua, đưa tay kéo đai lưng áo tắm của cô, cụp mắt, “Sao vậy, áo tắm quá lớn à?”

Nói cho cùng vẫn là đau lòng không nỡ, hai ngày nay Thẩm Quyện cũng chưa đụng vào cô. Cậu tháo đai lưng áo tắm, cởi ra như đang bóc lễ vật, hôn hít sờ soạng, dịu dàng săn sóc cô một hồi rồi thu tay.

Mắt Lâm Ngữ Kinh còn hơi hồng hồng.

Thẩm Quyện cúi đầu, khom người hôn lên vết sẹo của cô.

Người Lâm Ngữ Kinh run lên, không biết tại sao lần nào Thẩm Quyện giở trò lưu manh cũng cực kỳ thích chỗ này. Có lẽ tên này là chân khống, bình thường toàn là chơi từ mắt cá chân chơi lên, đến vết sẹo này thì dừng lại.

Nếu không phải bắt buộc, Lâm Ngữ Kinh cũng không muốn nhớ lại.

Cô đẩy đầu cậu ngồi dậy, kéo chăn chui vào, nhìn cậu: “Thẩm Quyện, tớ biết chân tớ đẹp, nhưng đó không phải là lý do cho sự biến thái của cậu.”

Thẩm Quyện cười cắn cắn khóe môi cô, cách chăn ôm lấy.

Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu, bỗng gọi cậu một tiếng: “Thẩm Quyện.”

“Ừ.” Thẩm Quyện nhắm mắt đáp lại, giọng lười biếng.

Cô cách lớp chăn sờ sờ đường nhân ngư nơi bụng dưới của cậu: “Bao giờ cậu mới cho tớ xăm đây?”

Thẩm Quyện dừng một chút, mở mắt ra: “Không sợ đau?”

“Chắc chắn vẫn sợ rồi.” Lâm Ngữ Kinh bĩu môi, trở mình, chống đầu nhìn cậu, tay kia thì từ trong ổ chăn vươn đến, ngón tay giữ lấy yết hầu cậu chơi đùa, “Vậy tại sao cậu lại xăm cái này lên chứ, chẳng phải dì không cho sao, nếu dì giận thật thì có phải cậu phải đi tẩy không?”

Thẩm Quyện cười cười: “Nếu đã làm thì chính là xác định phải chết rồi. Hình này tớ vẽ từ lâu rồi, thật ra lúc làm cũng không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là muốn khắc một ký hiệu gì đó của cậu lên người mình thôi.”

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.

Thẩm Quyện nắm tay cô, khẽ cắn cắn đầu ngón tay, trầm giọng nói: “Lâm Ngữ Kinh, sau này dù sống hay chết, tớ đều thuộc về cậu.”

*

Mùng hai Tết, Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện trở về thành phố A.

Giải vô địch thế giới dành cho sinh viên đại học được tổ chức tại Toronto vào giữa đầu tháng 3 năm nay. Thẩm Quyện nghỉ ngơi ăn tết mấy ngày này đã là xa xỉ, trở về liền bị Dung Hoài tóm đi huấn luyện. Mỗi ngày Lâm Ngữ Kinh thừ người ở nhà, hết làm bài tập thì lại gõ code, hợp tác với hai đàn chị nhận việc thiết kế chủ đề website cho một công ty nhỏ. Ban đầu chỉ muốn thử một chút, cuối cùng cũng kiếm được chút tiền nhỏ.

Cuối tháng hai, Đại học A khai giảng. Thẩm Quyện đã xin nghỉ lớp chuyên ngành, mỗi ngày chuyên tâm ở lại phòng huấn luyện, một lần vào đó là mười mấy tiếng đồng hồ.

Một tuần sau, Thẩm Quyện theo mấy tiền bối của đội xạ kích Đại học A đến Toronro.

Hôm họ đi là thứ bảy. Cả ngày thứ sáu trước đó, Lâm Ngữ Kinh đều học kín lịch, Thẩm Quyện bèn trực tiếp chặn dưới lầu phòng ngủ của cô. Lâm Ngữ Kinh và Cố Hạ vừa tan học về liền thấy người này đang đứng dưới tàng cây, ngửa đầu tựa người ở đó.

Thẩm Quyện thoáng nhìn qua, đảo mắt.

Lâm Ngữ Kinh đi tới, chớp mắt mấy cái: “Ơ, bạn trai nhà ai đây?”

Thẩm Quyện cười nâng tay nhéo mặt cô: “Nhóc vô lương tâm, tớ không tìm cậu thì cậu cũng không tới tìm tớ à?”

Lâm Ngữ Kinh không chút do dự hất tay cậu: “Đã thu dọn đồ đạc xong chưa?”

Thẩm Quyện: “Rồi.”

Lâm Ngữ Kinh hỏi: “Cậu phải đi mấy ngày?”

“Mười ngày.” Thẩm Quyện đáp, “Ngày mười chín kết thúc.”

“À,” Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, “À…”

“Sao vậy?” Thẩm Quyện hơi nhướng mày, sáp lại gần nhìn cô, “Đã bắt đầu nhớ tớ rồi?”

“Đúng thế.” Lâm Ngữ Kinh thấp giọng phối hợp lời cậu, “Tưởng tượng mười ngày tới không được gặp bạn trai, tim tớ quả thực đau như dao cắt, đau đến không sống nổi, mười ngày có đủ để tớ phát triển một cuộc diễm ngộ rung động lòng người không nhỉ?”

Cô nói xong lại nghĩ gì đó, khựng lại, nghiêng đầu mặt không cảm xúc: “Toronto hẳn là có rất nhiều chị gái xinh đẹp nhỉ.”

Thẩm Quyện cong môi: “Đúng đó.”

Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai mới đè thấp giọng giận dữ nói: “Thẩm Quyện, tối nay tớ định lăn giường với cậu, dùng hết thủ đoạn câu dẫn cậu, để cậu hoàn toàn si mê cơ thể tớ, để sau khi đến Toronto cũng không nhàn rỗi nhòm ngó cô gái khác, vừa cởi thắt lưng là có thể nhớ đến tớ ngay.”

“…”

Thẩm Quyện rốt cuộc cũng không chịu nổi, trực tiếp cười thành tiếng. Cậu ngửa người ra sau cười đến run cả vai.

Bạn gái quá đáng yêu.

Ngày qua ngày đều cảm thấy cô đáng yêu hơn, hết cách rồi

Lâm Ngữ Kinh nói dùng hết thủ đoạn câu dẫn gì đó kỳ thực đều là nói dối. Cô không chút lo lắng gì với Thẩm Quyện, buổi tối định về KTX.

Nhưng Thẩm Quyện nào để cô như ý. Hai người ăn cơm chiều xong, Thẩm Quyện trực tiếp ôm cô ném lên giường, bữa ăn chính của cậu bắt đầu rồi.

*

Sáng hôm sau, Thẩm Quyện đã đi từ sớm.

Lúc cậu đi Lâm Ngữ Kinh đang ngủ rất sâu, gò má chôn trong gối, hô hấp nhẹ nhàng ổn định, mi hơi nhíu, không biết mơ thấy cái gì.

Thẩm Quyện đưa tay lên, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt mi tâm của cô. Đêm qua cô bị giày vò rất tàn nhẫn. Thẩm Quyện thấy thời gian còn sớm bèn thò tay vào trong chăn, nhẹ nhàng bóp bóp chân cô, vuốt vuốt bụng cô.

Giây tiếp theo, cô gái nhỏ cọ quậy trên gối, mơ mơ màng màng hé mắt một chút, liếc cậu một cái qua kẽ mắt, sau đó cau mày mím môi, rụt người vào chăn né tránh ngón tay cậu, một cái tát lanh lảnh giáng lên mặt cậu.

“…”

Thẩm Quyện – sáng nào cũng bị bạn gái cho ăn bạt tai – cảm thấy tính tình của cậu giờ đã tốt đến mức có thể đi làm đại sứ hòa bình cho Liên Hiệp Quốc luôn rồi.

Chẳng hạn như hiện tại, dù bị ăn tát nhưng cậu vẫn có thể coi như không có chuyện gì, nửa điểm tức giận cũng bất đắc dĩ không phát ra được, nhẫn nại dỗ dành cô.

Cậu cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, tớ xoa xoa cho cậu.”

Lâm Ngữ Kinh không muốn, hai mắt còn nhắm, nửa mê nửa tỉnh né tránh tay cậu, giọng mè nheo: “Không muốn, tớ không muốn… Tớ muốn ngủ…”

Thẩm Quyện: “…”

Thẩm Quyện đoán hình tượng của bản thân trong lòng Lâm Ngữ Kinh bây giờ hẳn đã trở thành sắc ma rồi.

Lúc Lâm Ngữ Kinh tỉnh ngủ, máy bay của Thẩm Quyện đã cất cánh. Toronto lệch mười ba tiếng so với bên này, đến khi Thẩm Quyện đáp xuống đất thì trong nước đã rạng sáng rồi.

Hiếm lắm mới có được hai ngày nghỉ không cần dậy sớm, không cần tự học, không cần đi học, Lâm Ngữ Kinh dính lấy giường không muốn dậy, rề rà hơn nửa tiếng mới tính toán xem hôm nay phải làm gì.

Trong đầu cô nhanh chóng liệt kê ra các kế hoạch gần đây, xếp đầu tiên chính là đi xăm hình.

Hình vẽ cá voi nhỏ trên người Thẩm Quyện chỉ là một hình phác họa, phần dưới là một hàng chữ tiếng Anh rất đẹp, là tên của cô, cũng là một phần tạo thành cá voi.

Kiểu chữ và nét vẽ dung hòa với nhau, hài hòa như một.

Nhưng Lâm Ngữ Kinh muốn làm cái gì, chính cô cũng chưa có chút ý tưởng nào.

Cô dùng điện thoại tìm một vài hình xăm trên mạng, cảm thấy chẳng có cái nào so được với Thẩm Quyện. Tùy tiện lấy ra một bức bản thảo hỏng hay tranh tiện tay vẽ chơi trong studio của Thẩm Quyện còn đẹp hơn mấy thứ này nhiều.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, hình như trực tiếp đến studio của cậu chọn một bức cũng được.

Cô gửi tin nhắn nói một tiếng với Thẩm Quyện, xốc chăn lên chuẩn bị rời giường rửa mặt.

Chân vừa chạm đất, cơ đùi dùng sức liền đau nhói. Lâm Ngữ Kinh đỡ thành giường mà “Shh” một tiếng: “Cái đệch đệch đệch đệch đệch…”

Tên cầm thú Thẩm Quyện này.

Thẩm Quyện đã cho cô chìa khóa của studio, Lâm Ngữ Kinh không vội đi. Buổi sáng trước tiên là làm bài tập tuần này, buổi chiều đọc sách một chút, cơm tối xong xuôi mới rảnh rỗi cầm chìa khóa ra cửa, đi tới trạm tàu điện ngầm.

Đã lâu lắm rồi cô không tới đó, xuống tàu đi đến studio, mở cửa sắt và cánh cửa duy nhất bên trong, bước vào.

Trong phòng vẫn không có thay đổi gì, giống y như trước. Mỗi tuần Tưởng Hàn sẽ đến vài ngày, dùng lời của cậu ta mà nói —— Nơi này của Quyện gia không nên là vật trói buộc gì, mà là chốn trở về. Cậu muốn làm gì thì cứ dứt khoát mà làm, ngày nào đó bỗng nhiên nhớ nhà thì hãy về thăm, nán lại vài ngày, không phải cũng rất tốt à.”

Cũng là ngày hôm đó, ấn tượng của Lâm Ngữ Kinh về hình tượng ‘kẻ ngốc ôm gối ôm để lộ cánh tay hoa hòe’ của Tưởng Hàn vào ngày đầu tiên gặp mặt, đã hoàn toàn trở nên mờ nhạt.

Có nhiều người nhìn vào thì thấy là như thế, nhưng sâu thẳm bên trong lại là một dáng vẻ khác.

Lâm Ngữ Kinh mò đèn bật lên, đến trước bàn gỗ dài trong gian phòng làm việc. Tên Thẩm Quyện đó chẳng để ý gì mấy chuyện này, cứ tiện tay bỏ cả đống tranh lộn xà lộn xộn như vậy lên bàn. Giá sách bên cạnh thì nhét lung ta lung tung mấy quyển sách kí họa.

Lâm Ngữ Kinh thở dài, giúp cậu sắp xếp đồ đạc hệt như bà giúp việc, gom tất cả những bức tranh trên bàn lại cùng một chỗ, lại đến trước giá sách rút từng quyển sách kí họa nhét tùy tiện ra, xếp thành một chồng trên bàn.

Sách vở dựng thẳng đứng như thế, các trang giấy lỏng lẻo, một tấm vé xe bỗng nhiên bay ra từ quyển ở giá cao nhất.

Lâm Ngữ Kinh chẳng buồn nhìn mà nhặt lên, vừa định nhét về lần nữa, ánh mắt lướt qua, chợt khựng lại.

Cô buông mắt, tầm mắt dừng trên tấm vé xe kia.

—— Thành phố A đến Hoài Thành.

Lâm Ngữ Kinh ngơ ngác vài giây, gần như theo bản năng mở quyển kí họa ở giá cao nhất kia ra.

Bên trong có trang tiện tay vẽ vài thứ, có trang trắng trơn, thứ duy nhất không đổi chính là mấy chữ số be bé viết bằng bút chì ở mỗi góc trái trang.

89

90

91

Lâm Ngữ Kinh đã quá quen với chữ của Thẩm Quyện. Cậu viết số cũng có tật xấu này, nét bút cuối cùng sẽ theo thói quen hơi móc vào trong một chút.

Cho đến khi cô lật được hơn mười trang, tấm vé xe thứ hai kẹp bên trong rớt ra.

—— Thành phố A đến Hoài Thành.

Ngón tay Lâm Ngữ Kinh cứng đờ, có một khoảnh khắc đầu óc trống rỗng.

Cô bỗng ý thức được những con số này là gì.

Là số ngày.

Là từng chút thời gian trôi qua, là mỗi một ngày đêm sau khi bọn họ xa cách nhau.

Buổi tối hôm đó, Lâm Ngữ Kinh ngồi dưới đất, lật xem từng trang một của toàn bộ các quyển kí họa chất đống trên giá.

Trong đó, cô tìm thấy mấy chục tấm vé xe đi đi lại lại giữa Thành phố A và Hoài Thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.