Đối mặt với nhiều ánh mắt quan tâm, Thu Thanh Duy hiếm khi lộ ra chút vẻ mặt xấu hổ, cô đỡ lấy con chó khổng lồ đang ôm chặt lấy, giải thích: "Có một chút hiểu lầm..."
"Hiểu lầm gì?"
Lúc này, bác sĩ vội chạy đến, nhìn thấy mu bàn tay chảy đầy máu của Bạc Nguyên Triệt liền cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người với vẻ mặt trách móc: “Có chuyện gì thì mọi người nói sau đi, bây giờ tôi phải cầm máu cho anh ấy trước đã”.
Sau đó sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía Bạc Nguyên Triệt, nhìn thấy vết máu trên tay của anh, bọn họ liền trách mắng: "Kim truyền dịch muốn rút liền rút, bộ cậu tưởng mạch máu là dây thép à?"
Lúc này Bạc Nguyên Triệt không tiếp tục ôm Thu Thanh Duy nữa, anh buông cô ra, rồi lại nắm lấy tay cô, giữ chặt người cô không buông. Anh liếc nhẹ mắt đến mu bàn tay chảy đầy máu của mình, hững hờ: "Chỉ chảy một chút máu thôi mà."
"Chỉ chảy một chút máu?" Thu Thanh Duy nắm lấy tay anh, nhìn thấy mạch máu đang sưng lên, vừa vội vừa tức, nhưng lại bắt gặp đôi mắt ướŧ áŧ đó, lời trách mắng tới miệng cũng không thể thốt ra được nữa, cuối cùng cô đành chịu thua với anh, cô dẫn anh quay về phòng bệnh: "Trước hết chúng ta phải xử lý vết thương đã."
Theo sau cô, Bạc Nguyên Triệt khập khiễng quay lại giường bệnh, bác sĩ kiểm tra sức khỏe của anh, còn y tá thì giúp cầm máu.
Anh tùy ý để mọi người muốn làm gì thì làm, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Thu Thanh Duy, không dao động chút nào.
Bác sĩ cảm thấy buồn cười, sau khi kiểm tra xong, nhịn không được liền nói: "Cậu cứ nhìn chằm chằm cô ấy làm gì? Có chạy đi đâu mà sợ."
Chính vì anh sợ cô chạy đi mất nên mới nhìn cô chằm chằm như vậy.
Bạc Nguyên Triệt bắt lấy Thu Thanh Duy bằng bàn tay bịt kín băng gạc, giọng nói trầm thấp giống như đang cầu xin: "Tiểu Duy, đừng biến mất lần nào nữa được không?"
Y tá "A!" một tiếng, nhìn chằm chằm vào Thu Thanh Duy một lát, không nhịn được cười: "Cô chính là cái người tên Tiểu Duy sao?"
Thu Thanh Duy lịch sự trả lời: "Vâng, chính là tôi."
Bác sĩ đã gần sáu mươi tuổi, không chơi Weibo, tất nhiên là không biết trên mạng đang nổi lên chuyện "Truy tìm Tiểu Duy", bối rối hỏi: "Sao vậy? Hai người có quen biết nhau à?"
Y tá giải thích sơ qua cho ông hiểu: "Tối hôm qua khi anh Bạc đã gọi tên Tiểu Duy trước khi anh ấy ngã xuống sân khấu, sự việc đó đã được người hâm mộ quay lại rồi tung lên mạng, bây giờ mọi người đang đoán xem Tiểu Duy này là ai."
Bác sĩ chợt hiểu ra, chỉ vào Thu Thanh Duy rồi quay ra hỏi Bạc Nguyên Triệt: "Cậu uống rượu say ngã bị thương là vì cô ấy sao?"
Mặc dù bây giờ chuyện này ai cũng đều biết hết rồi, nhưng bị hỏi thẳng mặt như vậy, thật khó để Bạc Nguyên Triệt có thể giữ bình tĩnh được.
Hai lỗ tai của anh đỏ ửng lên, muốn giải thích, lại không biết nên giải thích như thế nào. Chẳng phải anh vì Tiểu Duy mà say rượu rồi ngã xuống sân khấu hay sao? Cứ như vậy, những nhà báo không có đạo đức đã bịa đặt, thêu dệt thêm những chuyện không đâu, anh bị Tiểu Duy đá, say rượu trong quán bar rồi hát những bài hát thất tình, còn nhảy xuống sân khấu với ý định tự tử. Đọc tr𝙪yện ch𝙪ẩn không q𝙪ảng cáo [ T𝑹𝙪MT𝑹U𝖸E𝖭﹒vn ]
Trời mẹ nó tự tử!
Với chiều cao của sân khấu đó, ai có thể ngã chết được?
Thấy anh không nói tiếng nào, bác sĩ không khỏi ân cần khuyên nhủ: "Tôi nói thanh niên các cậu, tình yêu là một điều tích cực và tốt đẹp, có chuyện gì không thể bình tĩnh ngồi xuống nói với nhau sao? Đừng có đến bệnh viện nữa."
Bạn bè xung quanh đứng xem nhịn cười, sau đó liền nói: "Bác sĩ yên tâm đi! Chúng tôi nhất định sẽ tăng cường giáo dục tư tưởng của cậu ấy, khuyên cậu ấy đừng tiếp tục ảo tưởng nữa."
Bác sĩ càng ngạc nhiên hơn nữa, nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt vừa đẹp trai vừa hiền lành, nhịn không được nói giúp vài câu tốt đẹp với Thu Thanh Duy: "Cậu ấy rất tốt, cô đừng tiếp tục lo lắng nữa được không? Cho cậu ấy một cơ hội, nói không chừng đây chính là một mối lương duyên tốt đẹp."
Thu Thanh Duy: "..."
Không đúng, anh chưa từng tỏ tình với cô, sao cô có thể nghĩ đến chuyện đó được chứ?"
Về phần Bạc Nguyên Triệt, người đang nắm tay cô, lúc này mặt sớm đã đỏ như tôm luộc.