Giả vờ yêu nhau cái gì! Nếu thực sự không nguyện ý, liệu có ai có thể kề dao vào cổ anh ta, ép anh ta đến cục dân chính để đăng ký giấy kết hôn cơ chứ? Nói toạc ra, Lục Cảnh Thâm, tên đó chỉ là tự biên tự diễn, làm điều đáng xấu hổ mà không dám đứng ra thừa nhận, vừa mong muốn bảo vệ hình tượng một người trọng tình trọng nghĩa, vừa không để Lục thị nhà anh ta chịu phải nửa phần tổn thất, có lẽ anh ta còn ý đồ tận dụng thanh danh nhà họ Thu để bảo vệ chỗ đứng cho anh ta đây mà.
Anh ta chắc còn nghĩ mình là loại tốt đẹp gì lắm ấy!
“Tất cả đều gỡ xuống cho tôi.” Thu Thanh Duy vung tay, chỉ dẫn: “Toàn bộ ảnh cưới trong gia đình đều gỡ xuống hết cho tôi.”
Cô ấy thật sự không muốn làm bẩn mắt mình.
Những người hầu ai cũng bối rối, bốn mắt nhìn nhau, không tin chắc nên hỏi, "Thưa cô chủ, ý cô là... tất cả ảnh cưới?"
“Ừm.” Thu Thanh Duy đáp lại chắc nịch, còn chêm thêm một câu “Mọi đồ vật có liên quan đến tên Lục Cảnh Thâm đó, đều vứt hết cho tôi!”
Văn phòng cao tầng Thu thị.
Lục Cảnh Thâm yên lặng nghe thư ký đọc bản báo cáo, bàn tay tùy ý đặt trên bàn làm việc không biết từ lúc nào đã nắm thành nắm đấm. Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống khiến gương mặt anh ta uy nghiêm đến mức đáng sợ.
Thư ký đứng cạnh bàn làm việc mà thấp thỏm không yên, hai bên thái dương lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh.
Đối với những việc liên quan đến Thu Niệm, cô ấy chưa bao giờ đoán được tâm tư của vị tổng tài trước mặt. Nói là để tâm nhưng lại là thờ ơ với Thu Niệm, còn Nghê San là ngày càng nuông chiều, nói không để tâm vậy mà lại yêu cầu cô ấy để mắt đến Thu Niệm, thỉnh thoảng phải báo cáo tình hình với anh.
Thật khiến cô ấy không hiểu nổi mà.
“Tổng giám đốc Lục, đây là tất cả những gì mà tôi tìm hiểu được trong mấy ngày qua …” thư ký cười gượng một tiếng, cố gắng tìm những thông tin mà bản thân tự coi là tốt để làm dịu đi bầu không khí: “Nghe nói gần đây tâm trạng cô chủ rất tốt, không còn đóng cửa phòng hay không ăn không uống nữa, cả người đều có tinh thần hơn rất nhiều!”
Ai ngờ nghe xong sắc mặt của Lục Cảnh Thâm càng trở nên thâm trầm, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên ngột ngạt đến mức khiến con người ta khó thở.
Thư ký lập tức im bặt, không dám hé răng nói thêm nửa lời.
Tâm trạng rất tốt?
Cả người đều có tinh thần hơn rất nhiều?
Nghĩ lại ngày mà cô đến văn phòng tuyên bố quyết định ly hôn với dáng vẻ vô cùng thoải mái, tâm trạng nơi đáy mắt của Lục Cảnh Thâm lại tối thêm mấy phần.
Hàng loạt những hành động của cô chỉ là diễn …
Hay là … thật đây …?
Một bầu không khí ngột ngạt bao trùm khắp văn phòng.
Một lúc lâu sau, Lục Cảnh Thâm đưa tay xoa xoa ấn đường giữa hai đầu lông mày, phẩy tay tỏ ý bảo thư ký đi ra ngoài.
Bất luận là do cô đã nghĩ thông suốt muốn ly hôn hay chỉ là một trò đùa, anh ta đều không để tâm. Cô muốn tự dằn vặt thì cứ tiếp tục dằn vặt, dù sao thì khi đến thời gian hai năm quan hệ hôn nhân của họ cũng sẽ tự động kết thúc. Đến lúc ấy, anh ra có thể vĩnh viễn thoát khỏi người đàn bà tâm cơ xảo quyệt này để thực hiện lời hứa với Nghê San.
Thư ký thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đi ra ngoài. Khi cô ấy vừa đi đến cửa thì người trợ lý cầm một bản văn kiện vội vã đi tới.
Thư ký đưa mắt ra hiệu tỏ ý nhắc người trợ lý một lúc nữa hãy quay lại, tâm tình hiện tại của tổng tài mắt thường cũng có thể nhìn ra là không tốt, vội vàng đưa văn kiện lúc này là đang tìm đường chết sao?
Trợ lý liếc nhìn văn kiện trong tay, do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói: “Là do bên cô chủ đưa đến...”
Khi thư ký vẫn chưa kịp đưa ra quyết định thì chiếc ghế bọc da của văn phòng đối diện hai người bất ngờ quay lại, Lục Cảnh Thâm vốn dựa vào lưng ghế giờ đã đứng hẳn dậy, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn vài cái, trầm giọng ra lệnh: “Mang đến đây.”
Ngược lại anh ta muốn xem xem người phụ nữ kia lần này lại muốn giở trò gì.
Trợ lý nghe theo lời anh ta đặt văn kiện lên trên bàn.
Đôi lông mày đang nhăn lại của Lục Cảnh Thâm bỗng dãn ra, mắt mở to, hơi thở dường như trở nên trì trệ.
Đây là …
Bản thỏa thuận ly hôn?
Nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi đột ngột, thư ký và trợ lý bốn mắt nhìn nhau, lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì vậy ạ?”
Thời khắc ấy tai của Lục Cảnh Thâm ù đi, anh ta không hề nghe rõ một lời nào của hai người trước mặt, bàn tay thô bạo xé toạc vỏ ngoài của văn kiện trợ lý vừa đưa đến.
Đập ngay vào mắt anh ta vậy mà lại là một bản thỏa thuận ly hôn hoàn chỉnh.
Bên góc phải của tờ giấy trắng đề hai chữ mực đen rõ ràng “Thu Niệm”, nét chữ tiêu sái, tuyên bố chủ nhân đã hoàn toàn buông bỏ cuộc hôn nhân này.