Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 46




Hơn một năm qua, Lục Cảnh Thâm luôn đáp ứng mọi nhu cầu của ả ta, muôn phần chiều chuộng sủng ái ả ta, ả đã được nở mày nở mặt lâu rồi, nên sớm quên rằng những ảo ảnh nuông chiều này vốn là do lời nói dối trắng trợn của ả mà ra, đụng nhẹ một phát có thể biến thành hư vô.

Lục Cảnh Thâm khóa chặt tay Nghề San, ánh mắt gần như sụp đổ hoàn toàn: "Tôi sẽ cùng cô đến đồn cảnh sát, nếu như cô không nói dối và thực đây đều là âm mưu của Cố Trì và Thu Niệm, vậy thì tôi cũng không tiếc phải trả cái giá đắt đến đâu, cũng bảo vệ chu toàn cho cô.

Sau câu nói này, ánh mắt anh ta lập tức trở nên sắc bén, giọng nói trầm thấp hiện lên một cảnh báo nguy hiểm bao trùm, "Nhưng nếu tất cả những điều này là sự thật..."

Đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên, lạnh đến mức khiến người khác run sợ, lời anh ta gắn chậm từng chữ, khiến ả dựng hết sống lưng: "Nghê San, theo những gì mà cô biết về con người tôi, cô nên rõ nhất tôi sẽ làm ra loại chuyện gì. Cho nên, tốt hơn hết... cô đừng có lừa tôi. "

Phòng ghi chép liên tục làm việc từ sáng sớm tới trưa.

Buổi chiều, đồng phạm bị bắt ở thành phố Lạc cũng đã được đưa đến.

Trước các chứng cứ không thể phủ nhận, tất cả những giảo biện đều vô dụng.

Thời khắc kết cục đã định, Nghê San ôm chiếc váy cưới trắng tinh khóc không thành tiếng, không phải do sám hồi về chuyện sai trái mà mình đã từng làm mà do sự tình đã bị bại lộ, giấc mộng đẹp trở thành bà Lục của ả ta đã hoàn toàn vỡ vụn.

Lục Cảnh Thâm đứng ở hành lang người qua người lại, trên môi là điếu thuốc nhưng tay lại run đến mức bật lửa cũng không mở được.

Anh ta chửi thề một câu, tức giận ném chiếc bật lửa xuống đất, sau đó dựa vào tường vừa vò tóc vừa ngồi thụp xuống. Phẫn nộ, hối hận, tự trách, rất nhiều tâm trạng khác nhau giày vò khiến cơ thể anh ta như muốn nổ tung.

Thì ra, những năm này tất cả những thâm tình của anh ta đều đưa cho một tên lừa gạt tâm cơ khó lường! Còn ân nhân cứu mạng thật sự lại bị anh ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương, cuối cùng tự tay đẩy cô ra xa.

“Thu Niệm...” anh nhắm mắt, nhẹ giọng gọi cái tên này, âm cuối quấn quanh đầu lưỡi, khóe mắt đỏ ngầu.

Đáng ra anh ta nên tin tưởng cô...

Nên tin tưởng trực giác của chính mình...

Cô gái mà ngay lần đầu gặp mặt anh ta đã phải lòng, làm sao có thể nói dối...

Lúc này, một đôi giày da trắng không tì vết dừng lại trước mặt anh ta.

Cố Trì từ trên cao nhìn xuống anh ta, trên mặt đều là vẻ châm biếm: “Tổng giám đốc Lục, phần quà cưới này anh có thích không?”

Lục Cảnh Thâm mở mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt đất băng giá không nói một lời.

Sự việc đến ngày hôm nay, tất cả đều là do anh ta tự làm tự chịu.

Là do anh ta không điều tra rõ ràng, là do anh ta dễ dàng mắc bẫy của Nghệ San, là anh ta không chọn tin tưởng Thu Niệm. Đều là lỗi của anh ta...

Thấy anh ta không có phản ứng, Cố Trì lạnh lùng nhếch mép, không có ý định tiếp tục ở đây lãng phí thời gian với anh ta.

“Đồ tôi đã thay Niệm Niệm gửi đến rồi, còn phải mau chóng quay về với cô ấy, tôi phải đi trước đây.”

Câu nói này của Cố Trì đã khiến tinh thần anh chấn động, lập tức hỏi với theo: “Anh đã tìm thấy Thu Niệm rồi?”

Cố Trì không phủ nhận: “Đúng. Tôi tìm được cô ấy rồi.”

Đôi mắt khô cằn như chiếc giếng lâu ngày nay bỗng có thêm ánh sáng, Lục Cảnh Thâm đứng dậy, loạng choạng đi đến gần Cố Trì vội vàng hỏi: “Cô ấy ở đâu?”

Đương nhiên Cố Trì không thể nói cho anh ta biết liền nhắc nhở: “Anh và cô ấy đã ly hôn rồi, chuyện của cô ấy không liên quan gì đến anh.”

“Không tính! Tất cả những điều này đều không tính!” Lục Cảnh Thâm kích động gầm gừ: “Đều là do Nghề San giở trò với video vụ tai nạn mới biến thành thế này! Nếu không chúng tôi sẽ không đi đến bước đường này!”

“Thế nên anh trở thành vô tội sao?” Câu nói của Lục Cảnh Thâm khiến Cố Trì không thể nhịn được nữa, hai bàn tay nắm chặt lấy cổ áo của anh ta, gần như rít lên mà hỏi: “Thời gian dài như thế anh có từng quan tâm cô ấy hay chưa? Anh có cho cô ấy một sắc mặt tốt bao giờ chưa? Anh có coi cô ấy là vợ không? Có cho cô ấy sự tôn trọng căn bản hay không?!”

Nghĩ đến những ủy khuất mà Thu Niệm phải chịu đựng, anh ấy hận không thể khiến người đàn ông trước mắt thịt nát xương tan

“Lục Cảnh Thâm, anh quá tự phụ, cho dù không có người bên cạnh giở trò, anh vẫn sẽ như cũ làm tổn thương cô ấy.” Nói xong câu này Cố Trì chán ghét bỏ tay khỏi cổ áo Lục Cảnh Thâm, lạnh lùng tuyên bố: “Niệm Niệm đang ở đâu, cả đời này anh cũng đừng hòng biết được.”

Thời tiết của tháng bảy so với lúc trước càng nóng thêm mấy phần.

Cây xanh tươi tốt bao quanh ngọn núi, gió thổi qua mang theo âm thanh của ve sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.