Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 38




Bạc Nguyên Triệt mới nói giữa chừng, thì thấy cửa phòng 3099 từ bên trong mở ra, Thu Thanh Duy khoác áo choàng tắm bằng lụa điềm tĩnh đứng đó, sắc mặt và áo choàng trên người được thêu hình chim ưng càng rực rỡ càng tốt.

Hai mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, anh kiềm chế nhìn đi chỗ khác, trầm giọng hỏi: "Vừa mới ngủ dậy?"

“Chà, tôi đang ăn trưa.” Thu Thanh Duy nghiêng đầu về phía bên trong, ra hiệu cho anh đi vào.

Bạc Nguyên Triệt đóng cửa lại, đặt túi giấy trong tay lên ngăn tủ ở lối vào: "Tôi mua một ít thuốc, nếu nôn nao và đau đầu thì có thể uống."

Tình tiết này, ngay cả nguyên chủ cũng không ngờ tới.

Thu Thanh Duy sững sờ một hồi, nhíu mày cười càng tươi, sau khi cảm ơn xong liền xoay người trở lại bàn ăn, rót cho anh một ly nước đá, hỏi: "Tìm tôi có việc gì không? "

“Tôi đến gặp cô.” Bạc Nguyên Triệt tháo kính râm và khẩu trang xuống, nói một lúc sau anh cầm cốc lên uống, sau khi nhiệt độ hạ xuống, anh nói tiếp: “Tối qua không phải cô uống nhiều à? Nhỡ không được khỏe... "

Ở thế giới này, mặc dù Thu Thanh Duy kết bạn với rất nhiều người nhưng hầu hết đều là bạn nhậu, bố mới là người thực sự quan tâm đến cô. Sau khi trở thành Thu Niệm, cô ở trong một thế giới xa lạ chờ chết một mình, cô không bao giờ nghĩ hay mong đợi rằng có ai đó sẽ quan tâm đến mình.

Cô có chút cảm động.

Bề ngoài chỉ là nụ cười thản nhiên, được che giấu kỹ càng.

“Không cần chu đáo như vậy?” Cô nghiêng người về phía anh, cố ý trêu chọc: “Tôi sẽ nhầm là anh đang … theo đuổi tôi.”

Hai từ cuối cùng phả hơi thở ấm áp vào má của anh.

Bạc Nguyên Triệt không hề chuẩn bị trước, như bị cô đột ngột hôn, đôi môi nóng rực. Chiếc cốc trong tay trực tiếp lật úp, lăn trên bàn một lúc như ruồi không đầu, rơi xuống đất.

Chiếc cốc vỡ tung.

Giống như lúc này anh đang rất xấu hổ.

Lỗ tai đỏ bừng, giọng nói và vẻ mặt cứng đờ: "Ha? Ai theo đuổi cô!"

"Ồ? Vậy phải cảm tạ trời đất." Thu Thanh Duy khoanh tay đứng thẳng, giọng điệu không che giấu được vẻ chán ghét: "Trông anh thật phiền phức và ồn ào, tôi không thích."

Ban đầu Bạc Nguyên Triệt vẫn còn ngượng ngùng, nhưng nghe xong liền bật cười tức giận: "Tôi cũng không thích cô tự luyến như vậy! Tôi nói cho cô biết việc giao thuốc cho cô là ý của mọi người, không phải của tôi."

Thu Thanh Duy nhún vai: "Tôi không nói đó là ý của anh, anh giống như là … chưa đánh đã khai?"

Suy nghĩ cứ như thế bị vạch trần, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy không còn mặt mũi nào, lúc nào cũng cãi lộn, nếu tiếp tục nói thêm sẽ tức chết, vì vậy anh cầm lấy kính râm đeo lên sống mũi, chuẩn bị đi về.

“Tức giận rồi à?” Thu Thanh Duy vừa cười vừa hỏi.

“Không có.”

Nghe giọng điệu gấp gáp này, thật không giống những gì anh nói

Liếc nhìn hai má đang căng chặt của anh, Thu Thanh Duy bình tĩnh cầm dao nĩa tiếp tục ăn: "Ồ, vậy anh về đi, nhớ đóng hộ tôi cái cửa, cám ơn."

Bạc Nguyên Triệt đang đợi cô nói điều gì tốt đẹp để dỗ dành anh, kết quả là do anh nghĩ nhiều rồi. Được! Cho dù anh mặt đỏ lạnh thấu xương, sáng sớm đã dậy đi mua thuốc rồi đợi dưới lầu trong khách sạn, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô mà đến trưa mới lên, đến giờ vẫn chưa ăn cơm.

Nghĩ đến đây, bụng kêu lên vì bất bình.

Tiếng ồn ào bất thường trong căn phòng yên tĩnh.

Bạc Nguyên Triệt: “...”

A …

“Đồ ăn ở khách sạn này khá ngon, anh có muốn ăn thử không?” Thu Thanh Duy hòa dịu mở lời.

Bạc Nguyên Triệt kiên quyết từ chối: "Không cần, cô cứ từ từ dùng, tôi sẽ không làm phiền cô, kẻo cô lại thấy ồn."

Ăn cục tức no rồi, còn ăn gì nữa?

Nhìn thấy anh tức giận lao tới cửa ra vào, Thu Thanh Duy cúi đầu cười nhẹ.

Anh rốt cuộc cũng là người trưởng thành, sao lại ngây thơ như vậy? Vẫn bực mình với cô.

Cô nhấp một ngụm soda bạc hà, khi chiếc cốc được đặt xuống, người đáng nhẽ đã đi xa rồi thì lại quay trở lại.

Một bóng đen bao trùm.

Bàn tay của người đàn ông đẩy tấm séc 100 triệu nhân dân tệ vào tầm ngắm.

“Cái này … thiếu chút nữa thì quên trả cô.”

Thu Thanh Duy không nhận: “Đã nói rồi cho anh thì không có lý do gì để lấy lại. ”

Bạc Nguyên Triệt nói: "Lúc đó tôi đã nghĩ đến việc hủy hợp đồng trong trường hợp khẩn cấp. Hiện tại vụ kiện đang diễn ra tốt đẹp. Tiền không cần dùng đến, nên không cần lợi dụng chiếm tiện nghi của cô. "

“Anh không muốn mở studio sao?” Thu Thanh Duy chặn lại anh một câu: “Anh cho rằng vốn đầu tư ban đầu là số tiền nhỏ sao? Đừng chỉ nghĩ đến bản thân, hãy nghĩ đến những nghệ sĩ đã chấm dứt hợp đồng với anh."

Bạc Nguyên Triệt trong giây lát không nói nên lời, nhưng nhất quyết trả lại tiền: "Về chuyện tiền nong, tôi sẽ nghĩ cách. Lòng tốt của cô tôi rất trân trọng."

Không khó để kiếm tiền chỉ cần thoát ra khỏi ổ ma rồng hút máu người của làng giải trí. Phải chịu khổ cực chút. Không thể chỉ lấy tiền của người khác làm của mình. Hơn nữa, ngay từ đầu anh đã hạ quyết tâm là sẽ mượn tiền chứ không lấy làm gì.

Anh đặt tấm chi phiếu xuống, ấn vành mũ rồi lại chào tạm biệt: "Lần này tôi đi thật rồi, cô cứ ăn từ từ, có thể nhờ tôi giúp bất cứ lúc nào."

“Không có việc gì?” Thu Thanh Duy cố ý bắt lỗi trong lời nói của anh: “Không có việc gì thì không thể đến tìm sao? “

“Ừ.” Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù, dưới lớp mặt nạ, khóe môi anh ta cong lên đầy kiêu hãnh: “Tuy nhiên, nếu bám người quá, tôi sẽ lầm tưởng là cô đang … theo đuổi tôi “

Tên này …

Thu Thanh Duy không thể nhịn được cười, anh thực sự rất ngây thơ!

Bạc Nguyên Triệt nghĩ mình đang lật ngược thế cờ và đang hất cao cằm với chút tôn nghiêm còn sót lại. truyện teen hay

Giây tiếp theo, Thu Thanh Duy rời bàn ăn, đi tới ví lấy ra một tấm séc mới, ký vào một dãy số dài, sau đó bước lại chỗ anh, nhét thẳng tờ séc vào túi áo sơ mi của anh, rồi bình tĩnh: "Anh đã tặng cho tôi một chỗ gối đầu nhiệt tình như vậy, tôi làm sao nhẫn tâm từ chối được.”

Bạc Nguyên Triệt mí mắt giật giật, cảm thấy rằng cô sắp có một động thái lớn.

Chắc chắn rồi, khi anh lấy tấm séc ra xem, bị dọa sợ bởi một chuỗi số dài đằng sau — chết tiệt! Một tỷ?!!

"Không muốn lợi dụng tôi một cách vô ích? Tốt! Tôi ở thành phốLạc khá chán rồi, ở với tôi ba tháng. Ngoài một tỷ này ra, sẽ cho anh toàn bộ tài sản đứng tên tôi thì sao?"

Phụ nữ giàu có ngày nay rất chịu khó khoe khoang sự giàu có của mình.

Bạc Nguyên Triệt nhét lại tấm séc cho cô, giọng điệu bất lực: "Được rồi, đừng đùa nữa. Tôi biết cô có tiền nhưng sau này đừng trưng tiền ra, nếu không sẽ rất dễ trở thành mục tiêu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.