Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 34




“Có.” Thu Thanh Duy đùa bỡn những cánh hoa rực rỡ, mỉm cười nhắc nhở: “Tôi đã nói là tôi rất rảnh rỗi mà.”

Cô nói, nhìn mặt trời chói chang treo lơ lửng trên đỉnh đầu: "Bây giờ có quá sớm để đi không?"

Không chờ Bạc Nguyên Triệt đáp lại, cô lại hỏi: “Chút nữa anh có thời gian không?”

Bạc Nguyên Triệt: “Có, hôm nay tôi đặc biệt đến đây mời cô đi ăn.”

“Vậy thì tôi thật vinh hạnh.” Cô vui vẻ cười cười, tầm mắt nhìn về nơi xa: “Anh có muốn cùng tôi qua bên kia đạp xe đạp không? Một người thì có chút buồn chán.”

Cô chỉ cây cầu đi bộ bằng gỗ trên biển, rộng năm mét, uốn lượn chạy thẳng đến bến tàu, rất thích hợp thong thả đạp xe đạp.

Mấy lần trước ở bên ngoài anh không chú ý che đậy bản thân cho tốt, Bạc Nguyên Triệt đã bị Tô Ngạn cùng mọi người phê bình không ngừng. Nếu như hôm nay anh còn làm ra việc đạp xe đạp trước những con mắt trừng trừng của mọi người, cũng không biết sẽ bị mắng như thế nào nữa.

Lý trí nói với anh rằng anh nên từ chối nhưng thốt ra khỏi miệng lại là một tiếng "Được" sảng khoái.

Hai người sóng vai đi đến cửa hàng cho thuê.

Kết quả được cho biết chỉ còn lại một chiếc xe cuối cùng.

“Vì để tránh cho sự cố va chạm, nên khu phong cảnh có giới hạn số lượng cho thuê xe đạp.” Bà chủ xin lỗi giải thích: “Hai người tới hơi trễ, xe gần như là bị thuê hết rồi.”

Thu Thanh Duy có chút tiếc nuối, quay đầu định bỏ đi tìm thú vui khác, nhưng vừa xoay người đã bị cổ tay anh nắm lấy.

Cô quay đầu lại, đối mặt với cặp kính râm to bản của Bạc Nguyên Triệt, mặt trên phản chiếu nét mặt khó hiểu của cô.

“Không chạy xe đạp nữa à?” Anh hỏi.

“Không phải chỉ còn lại một chiếc xe thôi sao? Như thế nào chạy được?”

Túm tay cô nắm thật chặt, Bạc Nguyên Triệt trầm mặc mấy giây sau đó có chút không tự nhiên nói: “Tôi có thể chở em.”

Bãi cát, cầu gỗ, xe đạp.

Người đàn ông chở người phụ nữ xuyên qua cái ánh nắng của lúc 3 giờ 30 chiều, gió biển thổi qua tóc, xung quanh được bao trùm bởi một bầu không khí lãng mạn.

Hình ảnh thiếu nữ thơ mộng như vậy lướt qua trong đầu của Thu Thanh Duy.

Nghĩ đến cảnh cô ngồi trên xe đạp, yểu điệu nắm lấy vạt áo của Bạc Nguyên Triệt, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Vì vậy cô liền lắc đầu: "Bỏ đi, ngày khác có cơ hội lại đi sau."

Bạc Nguyên Triệt buông tay ra, làm theo ý cô.

Nhưng bà chủ ở bên cạnh lại khuyên nhủ: "Em gái à, em cũng đừng thẹn thùng! Để bạn trai chở đi chơi thì tốt biết bao nhiêu? Lại đây! Anh bạn, cầm lấy chìa khóa, hôm nay chị sẽ miễn phí cho các em một giờ!"

Bạc Nguyên Triệt giải thích: "Tôi không phải là..."

Còn chưa nói xong câu tiếp theo, bà chủ đã nở một nụ cười thân thiết: "Cậu muốn nói cậu không phải là bạn trai của cô ấy chứ gì? Ôi chao, bây giờ không phải, chở xong một vòng còn không phải sao?"

Bạc Nguyên Triệt: "..."

“Một đại nam nhân như cậu sao lại ngại ngùng như vậy? Như vậy là không thể theo đuổi được cô gái đâu!” Bà chủ nói xong đưa chìa khóa vào tay anh rồi ngồi xuống ghế xem TV.

Bạc Nguyên Triệt lúng túng nhìn Thu Thanh Duy, ý hỏi cô phải làm gì bây giờ.

Thu Thanh Duy im lặng mỉm cười, giật lấy chìa khóa trên tay anh rồi bước ra khỏi cửa hàng trước.

Bạc Nguyên Triệt bối rối đi theo, thấy cô đang đi thẳng về phía chiếc xe đạp cuối cùng kia, cúi xuống mở khóa.

"Vậy thì tôi..." Anh nhìn xung quanh, thấy một chiếc ghế dài gần đó, rất tự giác mà nói: "Tôi sẽ qua bên kia chờ cô."

“Chờ cái gì?” Thu Thanh Duy vỗ vỗ vào ghế sau xe đạp: “Lên đi, tôi chở anh.”

Bạc Nguyên Triệt:???

Vài phút sau.

Bạc Nguyên Triệt ngay ngắn ngồi trên ghế sau chật chội của chiếc xe đạp, nhìn người phụ nữ trước mặt đang thong thả đạp xe với vẻ mặt hoài nghi cuộc đời.

Có vẻ như có gì đó không ổn?

Có chắc là không có gì ngược sao?

Anh ngơ ngác một lúc rồi ngập ngừng hỏi: "Cô có mệt không? Nếu không chúng ta đổi cho nhau một chút?"

"Không cần." Thu Thanh Duy hơi nghiêng đầu, tóc đuôi ngựa bay qua mũi anh ta một cách tự nhiên: "Anh chỉ cần ngoan ngoãn ngồi sau ngắm nhìn gió biển thổi thôi."

"Vậy … được rồi …"

Vì vậy, trong ba giờ tiếp theo, Bạc Nguyên Triệt yên lặng ngồi trên ghế sau xe đạp như một học sinh tiểu học, đi qua đi lại ngắm nhìn cảnh biển tới năm lần.

Anh cũng không hiểu tại sao từ khi gặp mặt người phụ nữ này, anh luôn bị người phụ nữ này dắt mũi, không có chỗ phản kháng... Hay nói cách khác, thậm chí anh còn không có ý định phản kháng.

Anh sờ sờ chóp mũi.

Luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...

***

Ở phía bên kia, ở chung cư của Bạc Nguyên Triệt, Tô Ngạn và những người khác đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nước uống cho bữa tối.

Quý Ninh đặt khay nướng lên bàn, lo lắng hỏi: "Làm thịt nướng ở nhà có phải hơi khó coi không?"

Tô Ngạn tay chân rất nhanh nhẹn thái rau, đè thấp âm thanh nói: "Khó coi thì khó coi, người ta cũng không phải đến ăn cơm! Bạc Nguyên Triệt mới là đồ ăn, hiểu chưa?"

Một nghệ sĩ khác đang chuẩn bị nguyên liệu cũng không nhịn được cười: "Tô Ngạn, cậu vẫn đang nghi ngờ người ta là tra nữ chuyên đi lừa gạt tình cảm đấy à?"

“Không phải là nghi ngờ, nhất định là cô ta! Tôi khẳng định luôn đấy!” Biểu cảm của Tô Ngạn không tốt lắm: “Không biết Bạc Nguyên Triệt bị trúng tà gì, bình thường cậu ấy sáng suốt như vậy, nhưng bây giờ mắt cậu ấy như mù vậy trí thông minh cũng giảm sút, còn hỏi tôi người ta thích gì ở cậu ấy? Mẹ nó! Câu trả lời rất đơn giản là người ta thèm muốn cơ thể của cậu ấy! "

Trong bếp vang lên một trận cười.

Tô Ngạn mắng: "Còn cười! Sau khi chấm dứt hợp đồng, Bạc Nguyên Triệt chính là trụ cột của mọi người. Nếu bị lừa dối, tôi xem các cậu còn có thể cười được nữa không!"

"Nào có thể nghiêm trọng như cậu nghĩ chứ? Chẳng may phú bà người ta chỉ đơn thuần là thích A Triệt chúng ta thì sao? Cô ấy còn không được phép tiêu nhiều tiền cho A Triệt sao?"

"Đúng vậy! Nhờ có cô ấy mà chúng ta đã có thể chấm dứt hợp đồng với công ty một cách êm đẹp. Chẳng lẽ cậu lại muốn tiếp tục bị Minh Toa Toa quấy rầy sao?"

"A Ngạn, tôi nghĩ cậu nghĩ nhiều rồi! Anh Nguyên Triệt sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy? Anh ấy cảnh giác còn mạnh hơn chúng ta nữa."

Cảnh giác của Bạc Nguyên Triệt quả thực rất mạnh nhưng hoàn toàn không có tác dụng với người phụ nữ này, nên Tô Ngạn mới lo lắng như vậy.

Cậu ấy nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trên tường, mặt đen lại nói: "Mời người ta đến đã hơn 3 tiếng rồi mà vẫn không thấy người đâu, không biết là đang làm cái gì."

Quý Ninh đi lấy điện thoại: "Để tôi gọi cho anh Nguyên Triệt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.