Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 213




Chiếc máy bay từ Nam bán cầu bay trở về Bắc bán cầu, ngay khi hạ cánh, Bạc Nguyên Triệt đã đưa Thu Thanh Duy đến thẳng Cục Dân chính.

Hai người đứng đợi ngoài cửa, đợi người trợ lý gửi hồ sơ vào trong.

Các cặp đôi mới cưới lần lượt ra về, ôm ấp tình cảm, trên mặt họ đều mang một niềm hạnh phúc.

Bạc Nguyên Triệt vừa nhìn thấy tâm tình lại ngứa ngáy, vươn cổ nhìn ngõ xung quanh, miệng lẩm bẩm: “Sao vẫn còn chưa quay lại …”

Thu Thanh Duy đánh nhẹ vào anh: “Chúng ta mất 20 phút để bay từ nhà đến đây, vừa mới đến được 5 phút, anh sốt ruột cái gì vậy?”

Từ bạn trai lên làm chồng là một điều tuyệt vời như vậy, anh có thể không sốt ruột được sao? Anh háo hức chờ chuyến bay để trở về nhà, hận không thể cho chiếc máy bay đi nhanh hơn và sẽ tốt hơn nếu nó đi thẳng đến Cục Dân chính.

Kéo tay Thu Thanh Duy lại rồi ngắm nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, anh nhướng mày và mỉm cười như thể anh được trao toàn bộ niềm hạnh phúc trên thế giới này vậy.

Quá sung sướиɠ, anh bật ra tiếng cười không ngớt ở trên môi.

“Còn cười ngây ra đó nữa!” Thu Thanh Duy vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp đôi mắt sáng ngời ấy, cũng không lỡ phá vỡ nụ cười của anh.

Người này chính là tương lai mà do bản thân cô lựa chọn.

Một tương lai mà cô sẽ không bao giờ phải hối tiếc …

Hai mươi phút sau, người trợ lý mà Bạc Nguyên Triệt đang trông chờ mòn mỏi cuối cùng cũng quay lại, chưa kịp nói gì tấm bìa hồ sơ trên tay đã bị lấy mất. Bạc Nguyên Triệt quay lưng lại với anh ta và nói “Cảm ơn” rồi anh nóng lòng kéo Thu Thanh Duy đến Cục Dân chính như thể nếu chậm một bước vợ anh sẽ bay đi mất vậy.

Người trợ lý nhìn bàn tay trống không của mình, lắc đầu cười.

Anh ta chưa bao giờ thấy một sự vội vàng như vậy trước đây.

Tuy nhiên…vừa mới được chứng mình thôi, người này có cần nhất thiết vẫn mang Thu Thanh Duy không?

Nghĩ đến điều đó, người trợ lý lại thấy khó xử.

Uhhh … Hai người họ chẳng có nhẽ lại không biết rằng Bạc Nguyên Triệt rất hot trên mạng sao? Khi đi lấy thông tin, anh bị phóng viên chặn trước cửa nhà và gần như không thể đi được.

Bọn họ thật sự không biết sau khi Thu Thanh Duy giành được chức vô địch cô đã tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cùng với các thành viên trong đội, khi trở về Trung Quốc thì lại đến thẳng Cục Dân chính, cô gần như không có thời gian để ý đến những tin tức nóng hổi nhất trên mạng.

Vì vậy, khi cả hai đến bàn đăng ký rồi bị một đám nhân viên theo dõi, vẻ mặt của họ vô cùng sửng sốt.

“Aaa! Là người thật! Chị gái nhỏ em là fan cuồng của chị nè!”

“Màn cầu hôn thật là lãng mạn quá đi! A bùng nổ*! Woo woo woo!”

* A爆了: A bùng nổ (ngôn ngữ Internet) A viết tắt của Alpha, miêu tả một người rất nam tính và phong độ. Bùng nổ phổ biến trong các fandom, trong đó A có nghĩa là mạnh mẽ nhất, với sức mạnh và khả năng tuyệt vời; B có nghĩa là trung bình hay người bình thường còn O là viết tắt của yếu nhất.

“Đây không phải là trò đùa mà là thật đó! Hai người thực sự sắp kết hôn rồi!”

“Ngọt chết tôi rồi! Trong số nhóm người đi đăng ký, hai bạn chính là cặp đôi ngọt ngào nhất! Mấy người đừng cướp chỗ của tôi, tôi muốn làm người đăng ký cùng bọn họ!”

Thu Thanh Duy nhìn về phía Bạc Nguyên Triệt, với vẻ mặt bàng hoàng cô cũng bắt gặp ánh mắt sững sờ không kém của người kia.

F1 luôn là rất ít người để ý đến, những người theo dõi cũng chỉ là một số ít người hâm mộ xe hơi, làm thế nào mà mọi người đều biết vậy?

Người nhân viên cẩn thận và nghiêm túc giải quyết việc đăng ký sau đó đưa giấy chứng nhận kết hôn cho họ với nụ cười trên môi: “Anh chị phải yêu nhau đến đầu bạc nha! Em là fan cp trung thành của anh chị đó!”

“Cảm ơn.” Thu Thanh Duy nhận lại giấy chứng nhận kết hôn của cô.

Bên cạnh, Bạc Nguyên Triệt ôm cuốn sổ đỏ mà anh đã chờ đợi rất lâu, hạnh phúc tới mức sắp ngất đi.

Anh và Tiểu Duy đã đăng ký rồi, điều đó có nghĩa là … chính là họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp rồi …

Anh … anh … hiện tại anh là … là ch … chồng … của Tiểu Duy rồi …

Anh nuốt khan, căng thẳng tới mức hơi thở như muốn dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Thu Thanh Duy, gọi cô bằng giọng méo mó: “Vợ à … Tiểu Duy vợ anh.”

Những lời nói của anh khiến cho Thu Thanh Duy có chút ngỡ ngàng, sau khi có phản ứng, cổ họng cô thắt lại một cách khó hiểu, theo đó trái tim cô như đang bị bóp chặt, cô đang rất căng thẳng.

Đôi mắt đang nhìn cô chăm chú vừa sáng rực vừa nóng bỏng.

Cô không thoải mái quay mặt đi, lặng lẽ hít một hơi thật sâu.

Thật là khủng khϊếp, trên trường đua cô chưa bao giờ hồi hộp như vậy, sao việc đổi cách xưng hô lại khó khăn như vậy? Hai từ đó cứ như bị mắc kẹt không thể nói ra được. Vậy mà tên ngốc này vẫn chăm chú nhìn cô, không phải đang gây áp lực cho cô thì là gì chứ?

Cô ho nhẹ một tiếng, lảng tránh ánh mắt của anh, xoay người bước ra ngoài trước, thuận miệng nói: “Chúng ta mau ra ngoài thôi, đừng ngăn cản người khác đi đăng kí.”

“Ồ …” Bạc Nguyên Triệt đáp lại, thất vọng theo sau cô.

Hai người một trước một sau bước ra ngoài cửa Cục Dân chính, vừa đi xuống cầu thang thì cánh tay của Thu Thanh Duy bị người đi đằng sau kéo lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.