Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 185




“Này! Dậy đi nhóc! Dậy đi!”

Bạc Nguyên Triệt giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt lạ đang phóng to, sợ hãi đến mức loạng choạng lùi lại đột ngột.

“Cuối cùng cũng tỉnh lại. Nếu không tỉnh lại, chúng tôi sẽ gọi xe cấp cứu.”

Lúc đó anh mới để ý thấy xung quanh mình là một đám cô chú, đôi mắt như nhìn một con khỉ.

“Nhóc lớn lên thật đẹp trai, sao lại ngủ ở đây một mình?” Bác trai nhiệt tình hỏi.

Bạc Nguyên Triệt cố gắng đứng dậy và chỉ tay về phía biển trước mặt và giải thích: “Bạn gái tôi đã ngã xuống biển... Tôi phải cứu cô ấy...”

Anh nói xong liền nhìn về phía biển, giọng hắn đột ngột im bặt.

Trước mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, không có tàu du lịch sang trọng đậu, không có náo nhiệt cảng phố buôn bán, chỉ có biển cả mênh mông và những kho hàng san sát nhau.

Gió biển mặn và ẩm ướt hoàn toàn khác với thành phố Lạc.

Anh ngơ ngác nhìn xung quanh.

Đây là anh …

Bị trôi tới nơi nào?

Chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim trên đường phố mùa đông, có thể dễ dàng bị đông lạnh thành băng. Sau khi hắt hơi nhiều lần liên tiếp, Bạc Nguyên Triệt đã trốn trong một cửa hàng tiện lợi.

Lẩu Oden còn nóng hổi.

Anh nuốt nước bọt, lúc này mới bất tri bất giác mà cảm thấy đói.

Ngày nay khắp phố phường đều dùng tiền điện tử, không có điện thoại chẳng khác nào là không có tiền, anh lúng túng tìm khắp người, trong túi vô tình tìm thấy chiếc ví đã bỏ quên từ lâu, trong ví chứng minh thư, thẻ ngân hàng có đủ, chỉ có tiền là không.

Nói chung cái này vẫn có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết!

ANh vội vàng bước đến máy ATM trong góc, chuẩn bị rút tiền rồi nhanh chóng gọi cho đám người Tô Ngạn để hỏi tình hình của Tiểu Duy.

Tấm thẻ được đưa vào liền nhanh chóng yêu cầu anh nhập mật khẩu.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là sau khi ngâm nước vẫn còn dùng được, nếu không đi đến đồn cảnh sát nhờ giúp đỡ mà không có tiền để đi thì sẽ hơi khó khăn.

Thông tin tài khoản nhanh chóng được hiển thị, nhìn chằm chằm vào danh sách dài những con số 0 trên cột số dư, anh không khỏi choáng váng.

Không phải, chiếc thẻ này của anh nhiều nhất cũng chỉ có mấy triệu, làm sao có nhiều số 0 như vậy?

Nghĩ lại anh mới nhớ, lúc trước Thu Thanh Duy chẩn đoán sai sau đó rời đi, liền có người muốn chuyển cho anh một tỷ, nhưng anh từ chối nhận …

Có thể …

Nhưng dù lãi suất có cao đến đâu thì trong nháy mắt cũng không thể có nhiều số 0 như vậy phải không?!

Mười tỷ …

Tình huống gì thế này???

Nhưn mà hiện tại anh không có thời gian quan tâm tới số tiền này, anh vội vàng cầm lấy tiền, hỏi nhân viên cửa hàng chỗ gọi điện để có thể liên lạc với Tô Ngạn

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đang trống...”

Gì vậy?

Anh nhanh chóng gọi lại lần nữa.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đang trống...”

Sao lại thế này?

Anh đổi qua số của Quý Ninh.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đang trống...”

Chết tiệt! Sao cũng là số trống?

Anh lo lắng đến mức suýt đập vỡ điện thoại.

Nhân viên cửa hàng nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, Bạc Nguyên Triệt vội nói: “Xin lỗi, hiện tại tôi phải giải quyết việc gấp, không có cơ hội cho cậu chữ ký.”

Nhân viên cửa hàng ánh mắt thậm chí còn kỳ lạ hơn cùng với khoé miệng co giật, đó không phải là một nụ cười tử tế, mà là sự chế nhạo dành cho một kẻ ngốc.

Bạc Nguyên Triệt không chú ý, anh đang vội liên lạc với đám người Tô Ngạn, anh cần biết Tiểu Duy có an toàn hay không.

Nhưng sau khi gọi cho tất cả những người quen biết, câu trả lời anh nhận được luôn là câu “Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đang trống...”

Anh chửi thề một câu, cuối cùng không chịu được liền ném điện thoại.

Nhân viên cửa hàng nhắc nhở: “Thưa anh, xin đừng phá hủy cơ sở vật chất trong cửa hàng, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Bạc Nguyên Triệt hít một hơi thật sâu và kìm nén cơn tức giận: “Xin lỗi, tôi không thể liên lạc được với bạn gái, tôi đang rất vội, bạn có biết chuyện gì đã xảy ra ở bến cảng đêm qua không? Bạn gái tôi có được cứu sau khi cô ấy bị ngã xuống biển không? “

Nhân viên cửa hàng nhìn anh ta một cách khó hiểu: “Tôi không biết bạn gái của anh, làm sao tôi biết được?”

Bạc Nguyên Triệt vội vàng giải thích: "Là Thu Thanh Duy! Chúng tôi mới công khai trên Weibo cách đây không lâu. Nếu bạn không biết, bạn có thể mượn điện thoại di động để xem những tìm kiếm hot trên Weibo"

Nhân viên cửa hàng: “Anh là ai?”

Bạc Nguyên Triệt chỉ vào mặt mình: “Tôi là Bạc Nguyên Triệt, là hàng thật, không phải hàng giả, OK?”

“Không biết, không quen.” Nhân viên cửa hàng không kiên nhẫn mà xua tay: “Có việc thì tìm cảnh sát, đừng tìm tôi.”

Cửa cửa hàng tiện lợi được kéo ra


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.