Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 171




Một làng giải trí không thể lay động được chúng, nhưng người giàu nhất ở thành phố Phái không phải là người có thể động chạm tới, trong đó có cả Cố Trì, cả ba cùng hợp lại, chống lại Phạm Phi Bằng người đã khai mào cho cuộc chiến này.

Giống như sự sụp đổ của nhà họ Minh, nhà họ Phạm trực tiếp bị lật tẩy trong đơn tố cáo toàn mạng khi bị phát hiện có những phương thức cạnh tranh kinh doanh trái pháp luật, trốn thuế hay các thủ đoạn xấu xa khác.

Lần này, Phạm Phi Bằng với đồng bọn cuối cùng cũng hoảng sợ, tìm Hạ Minh để xin tị nạn, suy cho cùng – “Chúng tôi đã trút giận thay cậu rồi! Hạ Minh, cậu không thể bỏ mặc chúng tôi được!”

“Thay tôi trút giận?” Dứới ánh đèn mập mờ ở trại giam, với khuôn mặt ngược sáng hết sức u ám, Hạ Minh cười khẩy lạnh lùng: “Các cậu bước qua đầu tôi thì có lẽ tôi sẽ xem xét đến việc cứu mạng các cậu, nghiền nát cô ấy? Các cậu chán sống rồi!”

Kẻ gϊếŧ Thu Thanh Duy đã bị bắt, phải lĩnh án ít nhất 10 năm tù giam, nhưng điều đó không khiến Bạc Nguyên Triệt hài lòng, bởi vì … họ vẫn chưa tìm được Tiểu Duy.

Vừa định khôi phục đoạn băng ghi hình của Phạm Phi Bằng với đồng bọn bỏ chạy sau xảy ra vụ xô xát, lại xuất hiện thêm một cảnh Lục Cảnh Thâm đưa Thu Thanh Duy rời đi, ba người đàn ông đứng trước màn hình đều bị chấn động.

Không ai có thể ngờ tới cái thủ thuật bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn này*.

*Chim sẻ trực sẵn (Câu gốc: 螳螂捕蝉,黄雀在后): ám chỉ việc vì lợi ích trước mắt mà không biết rằng rủi ro có thể trực sẵn ở phía sau. Lục Cảnh Thâm đã lợi dụng bọn Phạm Phi Bằng để đánh lừa CCTV.

Ba người phải tận dụng hết những thuộc hạ mà mình có, cuối cùng sau nửa tháng, họ đã tìm thấy Thu Thanh Duy ở một thị trấn hẻo lánh cách xa thành phố Lạc và thành phố Phái.

Bạc Nguyên Triệt dựa vào vai người phụ nữ và thở hổn hển.

Quá mệt mỏi rồi …

Thực sự là quá mệt mỏi rồi …

Trong nửa tháng qua hầu như anh không ngủ nhưng những sự mệt mỏi về thể chất này lại không là gì so với trái tim đã kiệt sức của anh, tất cả những suy đoán về những việc tồi tệ sẽ xảy đến cứ lặp đi lặp lại trong đầu suốt 24 giờ đồng hồ, mỗi phút mỗi giây đều giày vò anh.

Thật là may mắn khi tìm thấy cô …

Nếu không … có lẽ anh không chắc mình có thể sẽ phát điên lên mất …

Nghe thấy tiếng khóc đã bị kìm nén bấy lâu, ánh mắt đỏ hoe của Thu Thanh Duy cũng rưng rưng theo, cô hít thở trong run sợ, ôm anh tưởng chừng như không rời.

Bạc Nguyên Triệt … tuy rằng anh trẻ con lại hay bám víu, vẫn là tên mít ướt động tí là mắt đỏ hoe, nhưng vào những lúc quan trọng như vậy, anh lại chưa một lần làm cô thất vọng, cô biết anh sẽ đến để cứu cô, cô cũng biết ngay cả khi phải lật tung cả cái đất nước này lên, anh cũng sẽ tìm thấy cô …

Nhìn hai cánh tay ôm xung quanh eo Bạc Nguyên Triệt, Hạ Minh có chút thất thần.

Thu Thanh Duy luôn tỏ thái độ giương cung bạt kiếm với cậu ta nên đối với hành động thân mật và ỷ lại như vậy, thậm chí cậu ta còn chưa dám hi vọng, vậy mà giờ đây điều đó lại bị một người đàn ông cậu ta coi thường có thể làm được.

Cậu ta không biết nên diễn tả được cái cảm giác khó chịu này như nào.

Nhưng cậu ta hiểu rằng, bản thân mình đã hết cơ hội, đặc biệt là … sau khi Phạm Phi Bằng và những tên khác tự ý hành động cố ý đâm vào cô với chiêu bài trút giận thay cậu ta, cậu ta đã không có quyền theo đuổi cô ở kiếp này nữa rồi …

Cậu ta gõ cửa, cắt ngang hai người bọn họ, sau đó cậu ta buộc bản thân mình phải kìm nén sự ghen tuông trong lòng, giấu đi sự biến đổi trong ánh mắt rồi nói: “Xe cấp cứu tới rồi! Đi thôi.”

Bạc Nguyên Triệt bình tĩnh lại, cúi người rồi bế chân Thu Thanh Duy, ban nãy chỉ là cú đấm tức giận, khi đánh Lục Cảnh Thâm, anh đã dùng hết sức lực của mình, bây giờ cánh tay trở nên đã mất hết sức, vào lúc anh ôm cô, cảm giác hơi choáng váng.

Hạ Minh bước tới, nhìn vào mắt Thu Thanh Duy: “Để tôi.”

Mặc dù chính Lục Cảnh Thâm là người đã bắt cóc Tiểu Duy nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn không hề quên rằng vụ việc Phạm Phi Bằng cố tình đâm xe vào cô, anh thu tay lại, ôm người con gái trong vòng tay mình chặt hơn.

“Không cần.” Anh nhìn thẳng vào mắt cậu ta, từ đáy mắt toả ra ý lạnh: “Bạn gái của tôi, tôi tự bế được.”

Bàn tay dang ra từ từ nắm chặt, Hạ Minh cũng không ép họ, quay lưng và rời khỏi căn phòng trước anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.