Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 143




"Là cô ấy tuyệt tình hay là anh không biết xấu hổ, tôi nghĩ chính anh phải tự hiểu rõ điều đó." Bạc Nguyên Triệt đáng lẽ ra đã vào trong cabin, giờ anh lại xuất hiện ở đây.

Anh đứng bên cạnh Thu Thanh Duy, nét mặt đề phòng, không dấu được thái độ thù địch.

Nhìn thấy anh, Lục Cảnh Thâm nheo mắt lại, nhớ đến tài liệu bí mật mà anh ta mua được từ tay paparazzi, anh ta lên giọng châm chọc: "Thủ đoạn của cậu trong giới giải trí chỉ có thể lừa được Niệm Niệm, không qua mắt được tôi đâu! Tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ rằng dụ dỗ cô ấy, thì tiền của Thu thị sẽ thuộc về cậu! Có tôi ở đây, cậu đừng hòng lấy được!"

Những lần gặp mặt trước đó, Bạc Nguyên Triệt vẫn chưa biết rõ thân phận của Thu Thanh Duy, anh tưởng rằng người này đúng thật là chồng cũ của cô, cho nên chỉ có thể đứng ở một bên, đầu óc trở nên rối bời.

Bây giờ anh đã biết người này chính là tên tra nam mà Thu Thanh Duy ghét nhất, tất nhiên anh không còn cảm thấy căng thẳng khi nói chuyện nữa.

Anh ra vẻ lãng tử, tay ôm lấy bả vai của Thu Thanh Duy, kéo cô vào lòng ngực mình, làm ra vẻ vô cùng thân mật.

Nhìn thấy mắt của Lục Cảnh Thâm đỏ rực lên, ý cười trên môi anh càng nhiều hơn, hơi hơi nghiêng đầu, anh đặt cằm của mình lên trán Thu Thanh Duy, nới với anh ta: "Hết cách rồi, bây giờ người cô ấy thích là tôi, không phải anh. Hơn nữa, hai người đã ly hôn rồi, chuyện của cô ấy có liên quan gì đến anh à? Đừng có quá đề cao bản thân mình, chồng cũ."

Anh cố ý kéo dài hai từ cuối ra.

Đầy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Thu Thanh Duy thật ra cũng không thích loại kịch bản trẻ con này, nhưng có thể chọc tức tên tra nam đó, cô cũng vui vẻ hợp tác vòng tay qua eo anh, dụi đầu vào cổ anh, nói với giọng mệt mỏi: "Tôi thích A Triệt, A Triệt làm tôi thấy rất hạnh phúc, cho dù đem cả Thu thị cho anh ấy thì có sao đâu? Ít nhất là anh ấy không giống anh, đem tình nhân đến trước mặt tôi ra oai."

Biết rõ cô chỉ đang diễn kịch nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn vì câu nói "Tôi thích A Triệt" mà tim đập loạn xạ.

Nhưng hình tượng lãng tử không thể sụp đổ, anh cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ là hơi nóng từ lỗ tai đang truyền đến cổ, đỏ ửng hết cả lên.

Lục Cảnh Thâm cách khá xa nên không nhìn thấy, nhưng Thu Thanh Duy đang dựa sát vào người anh có thể nhìn rõ được điều đó, cô nhếch môi cười thầm, nói nhỏ vào tai anh, tinh nghịch nói: "Này! anh có muốn tiếp thêm chút lửa không, hôn trước mặt anh ta thử xem?"

Hôn … hôn thử xem?

Lúc này, tim của Bạc Nguyên Triệt đập nhanh đến mất cảm giác, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực mình, đôi môi hơi hé mở lấp lánh ánh nước, đẹp đến mức khiến anh cảm thấy choáng váng.

Hình tượng lãng tử không thể giữ được nữa, sợ mình thật sự nhịn không nổi nữa mà hôn cô, anh vội vàng nhìn sang chỗ khác, đẩy nhẹ cô cách xa mình một chút, giọng nói khàn khàn mang theo chút bất đắc dĩ: "Tiểu Duy, đừng quậy nữa..."

Nhìn hai người đang liếc mắt đưa tình, Lục Cảnh Thâm muốn tức điên lên rồi.

Nếu không phải trước mặt có hai nữ tiếp viên đang chặn đường, anh ta đã sớm lao thẳng vào máy bay, tách đôi nam nữ đang dính chặt nhau ra!

Nhưng mà cái gì anh ta cũng không thể làm.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mà hắn yêu đang cùng người đàn ông khác ôm nhau đi vào cabin, vô tình để anh ta lại phía sau.

Khoảnh khắc cánh cửa cabin đóng lại, anh ta cuối cùng cũng nhận ra, Thu Niệm không còn ngoan ngoãn nghe lời toàn tâm toàn ý vì anh ta nữa, bây giờ anh ta không thể làm gì được cô nữa …

Vào trong cabin, hai người vẫn còn ôm chặt lấy nhau.

Cô tiếp viên xấu hổ đến mức không biết để mắt vào đâu, cô nhìn xuống dưới đất nói lời chào mừng, sau đó cô đỏ mặt và bước sang bên cạnh.

Thấy người đàn ông bên cạnh còn đang ngẩn người, Thu Thanh Duy chạm nhẹ vào khủy tay anh một cái, nhàn nhã hỏi: "Anh định ôm tôi đến khi nào?"

Lúc này Bạc Nguyên Triệt mới hoàn hồn trở lại, anh buông cô ra như bị điện giật, vòng tay trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng theo, anh vội vàng thu tay lại, trong lòng có chút tiếc nuối, sớm biết như vậy thì lúc nãy anh đã chấp nhận lời đề nghị hôn của cô, cơ hội tốt như vậy không biết khi nào mới có được.

Thu Thanh Duy không biết cái tên ngớ ngẩn này đang thầm nghĩ đến chuyện đó, sau khi cô ngồi xuống liền nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Cảnh Thâm vẫn còn đứng ở đó, dáng người thẳng tắp, một bộ dạng rất si tình.

Nét mặt của Thu Thanh Duy không thay đổi dời mắt qua nơi khác.

Bạc Nguyên Triệt cũng nhìn thấy người đang đứng bên ngoài cửa sổ, anh cầm lấy chiếc chăn mỏng và tách trà ấm mà tiếp viên đưa cho, im lặng một lát, nhịn không được hỏi cô: "Tại sao em không nói cho Lục Cảnh Thâm biết em không phải Thu Niệm? Có như vậy anh ta mới không tiếp tục làm phiền tới em nữa.

Cái này, Thu Thanh Duy cũng đã từng nghĩ tới.

Nhưng —


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.