Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 127




Dừng lại một chút, anh ấy lộ ra vẻ nghiêm túc, chân thành khuyên nhủ: “Về những chuyện khác, đều đã qua rồi, Niệm Niệm, nếu em thật sự hối hận, vậy thì đừng nghĩ đến Lục Cảnh Thâm nữa, anh ta không đáng, đến bây giờ cũng chưa bao giờ đáng...”

Một lúc sau, hai người im lặng ăn cơm, phải đến lúc bữa tiệc gần kết thúc, Cố Trì mới có thể định thần trở về thực tại.

Thu Thanh Duy thấy sau khi anh lấy lại tinh thần vẻ mặt đầy ý muốn xin lỗi, xua tay ngăn lại những lời mà anh ấy định nói: “Không cần xin lỗi, lần này là em làm chủ, vốn là muốn cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ em, nếu anh còn xin lỗi, vậy thì làm sao em có thể nói cảm ơn anh đây?”

Cố Trì khẽ nhíu mày, kìm lại câu thực xin lỗi đang định nói. Nghĩ đến sắp tới đã là sinh nhật của ông nội, anh ấy liền thuận miệng nói:

“Ông nội rất mong Niệm Niệm sẽ đến, lúc trước nghe nói em ấy chết vì bị bệnh, vẫn luôn áy náy, nói không thể thay ông Thu và chú Thu chăm sóc tốt cho em ấy, giờ nghe tin tức lúc đó là chẩn đoán sai liền thúc giục anh nhất định phải đưa em về. Nhưng em cũng không cần miễn cưỡng, dù sao lúc nãy anh cũng đã nói, em chỉ cần nghĩ tới cuộc sống mà em muốn, không cần phải bị trói buộc bởi thân phận của Niệm Niệm.”

Cố Trì giúp đỡ cô nhiều như vậy, lại lo lắng đến quan hệ hai nhà Cố - Thu, Thu Thanh Duy đương nhiên muốn đến nên hỏi thời gian, nói đến ngày hôm đó sẽ đến nhà chúc thọ ông.

“Không muốn đi thì không cần phải ép buộc bản thân.”. Cố Trì vô cùng quan tâm đến cảm xúc của cô: “Hôm đó sẽ có rất nhiều người đến, có lẽ lúc đó sẽ hỏi đến một số vấn đề bất tiện nào đó.”

Thu Thanh Duy: “Không sao, em có thể ứng phó được.”

Nghĩ thôi cũng biết, đơn giản là sẽ hỏi về chồng trước của cô là Lục Cảnh Thâm và cái chết oan ức của cô, cô không phải là đương sự, nên bị hỏi về chuyện này cũng sẽ không bị dao động.

Hai người nói xong liền đi ra khỏi nhà hàng.

Lúc đến bãi đỗ xe, Thu Thanh Duy nhìn thấy một chiếc xe thể thao mui trần vô cùng phong cách, lại nhìn đến người đang ngồi ở ghế lái, sắc mặt đột nhiên đen lại.

“Sao anh vẫn chưa đi?”

Bỏ qua vẻ chán ghét trong mắt cô, Hạ Minh bóp còi ra hiệu cho cô lên xe: “Ăn xong rồi sao? Vậy cùng tôi đi ăn khuya, tôi chờ cô hơn hai tiếng, còn chưa ăn được gì vào bụng đâu.”

“Không phải vừa rồi còn vô cùng khí phách sao?” Thu Thanh Duy cảm thấy thật phiền phức, liền nói chuyện cũng không khách khí, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Cho nên anh đây là muốn từ bỏ mặt mũi sao?”

Biết là dù lúc đó giận dỗi muốn rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiểm soát được bản thân quay lại tìm cô, cho nên lúc này Hạ Minh cố gắng bình tĩnh, không tiếp lời cô, tự nhủ: “Tôi không đến thành phố Phái nhiều nên không quen, nếu không cô giới thiệu cho tôi mấy quán ăn đêm đi? Ăn xong rồi cô đưa tôi đi hóng gió.”

Không hổ danh là cao thủ về xe, hiểu được cái nào mình thích.

Đáng tiếc Thu Thanh Duy chướng mắt xe của cậu ta, sau khi đánh giá một phen, liền ghét bỏ nói: “Xe này của anh mang đi hóng gió? Cũng chỉ có thể làm ra vẻ với người khác thôi.”

“Được thôi.” Hạ Minh tiếp tục chịu đựng công kích, khó khăn nói: “Vậy chúng ta đi ăn xong rồi tôi đưa cô đi mua xe.”

Thu Thanh Duy: “Cho dù là chiếc xe đắt nhất ở thành phố này cũng không tốt bằng chiếc xe đã qua cải biến của tôi, tôi hoàn toàn không cần lãng phí thời gian để đi chọn một chiếc xe khác.”

Chết tiệt, Hạ Minh thầm mắng trong lòng, suýt nữa làm hỏng việc.

Tại sao người phụ nữ này lại khó theo đuổi như vậy?

Cố Trì thấy người này đang cố ý dây dưa, liền chủ động đề nghị làm sứ giả bảo vệ hoa: “Anh đưa em đi.”

“Được.” Thu Thanh Duy nhân cơ hội này liền đồng ý.

Thấy cô cùng Cố Trì sánh vai bước bên nhau, Hạ Minh trực tiếp xuống xe, chặn đường, tức giận trong lòng biến thành châm chọc nói: “Sao, chơi chán tiểu minh tinh kia rồi, bây giờ lại muốn tìm một người đàn ông đứng đắn làm chồng sao?”

Lời này khiến Cố Trì sửng sốt.

Tiểu minh tinh?

Nếu cô phủ nhận, Hạ Minh nhất định sẽ gây phiền phức cho Bạc Nguyên Triệt, vì vậy Thu Thanh Duy chỉ có thể đáp lại lời này, giọng điệu thật giống tra nữ: “Đúng vậy, chơi cho vui thôi, chuyện này liên quan đến anh à?”

Thật đúng là tra nữ!

Hạ Minh nhìn thấy bộ mặt kiêu ngạo của người phụ nữ liền bực mình, một lúc sau, liền nở một nụ cười giễu cợt: “Vậy nếu không cô cũng cùng tôi chơi đi? Dù sao cô cũng mới ly hôn, không có khả năng lập tức kết hôn lần thứ hai, nếu không cô cứ thử nhiều hơn nữa rồi mới biết ai là người thích hợp nhất với cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.