Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 120




Cô và Nghê San là hai người bạn thân nhất, đã thân như vậy thì tại sao lại không hòa thuận với nhà họ Thu? Lạc đà gầy hơn ngựa*, ngay cả khi bố cô mất, cô vẫn là người giàu nhất thành phố Phái, chẳng lẽ con tôm nhỏ như bọn họ lại có người thản nhiên giẫm lên?

*Lạc đà gầy hơn ngựa: Những người có chuyên môn đặc biệt trong một lĩnh vực, ngay cả khi họ đột ngột đạt đến mức nghèo ở lĩnh vực này, cũng tốt hơn so với một số người mới được thả về lĩnh vực này.

Sau khi tìm ra nguyên nhân, Quan Doanh thất thần ngã xuống đất, bên tai có tiếng ù ù.

Thu Niệm đó quả là một người hung ác và đầy mưu mô! Cô giả vờ yếu đuối và ngây thơ trước mặt Cố Trì, nhưng lại làm chuyện đâm sau lưng người khác!

Sau khi hại San San, cô lại tiếp tục hãm hại cô ấy phải không? Tra nữ! Cô ấy nhất định sẽ không nhượng bộ cho cô một lần nữa!

Mấy ngày kế tiếp, Cố Trì đều đến Thu thị hỗ trợ quét sạch thế lực còn sót lại ở công ty của Lục Cảnh Thâm, hầu hết công việc đều là do anh ấy làm. Mặc dù như vậy, tân nhiệm chủ tịch Thu Thanh Duy vẫn đang miệt mài ký các văn kiện đến đau cả tay.

Lục Cảnh Thâm lại lần nữa được bầu làm tổng giám đốc, bên chỗ Cố Trì đã hoàn thành bàn giao công việc, Thu Thanh Duy cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, ngồi kiểm tra tài khoản, chờ một ông chủ bán phá giá để có lãi.

Giải quyết xong một việc lớn như vậy mà không mời Cố Trì một bữa cơm là không thể hiện đủ sự chân thành, Thu Thanh Duy đã đặt một nhà hàng với nhiều đánh giá tích cực ở trung tâm thành phố, hẹn anh ấy cùng nhau bữa cơm.

Một thành phố nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, rất dễ dàng liền gặp được người quen. Thu Thanh Duy vừa tiến vào nhà ăn, liền vừa vặn gặp mặt Trác Tuyết.

Nhìn cách trang điểm trông không giống dáng vẻ nữ công sở giỏi giang thạo việc của cô ta, Trác Tuyết từ đầu đến chân đều toát lên vẻ sành điệu được chăm chút vô cùng. Nhìn thấy Thu Thanh Duy lúc trước với bây giờ phong cách khác nhau một trời một vực, không khỏi sững sờ một chút, nhưng cũng nở một nụ cười giả tạo hỏi: “Cô cũng tới đây ăn cơm?”

Thu Thanh Duy khách sáo gật đầu: “Thật là trùng hợp.”

Cô nói xong lời này liền chuẩn bị đi tới phòng riêng cùng những người khác, có dịp để khoe khoang Trác Tuyết làm sao có thể bỏ lỡ? Liền vội ngăn cô lại: “Cô tới đây một mình?”

Thu Thanh Duy nghi hoặc nói “Hẹn bạn bè.”

“Như vậy à …” Trác Tuyết thẹn thùng cười, lời nói lộ ra đắc ý: “Tôi cùng vị hôn phu cùng nhau tới.”

Cô ta cùng ai tới Thu Thanh Duy căn bản không có hứng thú, cô không gợn sóng hời hợt đáp lại cô ta: “Ồ.”

Trác Tuyết:???

Lúc này không phải là nên hỏi tôi vị hôn phu là ai sao? Như thế nào lại không giống kịch bản bình thường?

Thấy cô không có hứng thú nói chuyện tiếp, cô ta vội vàng tìm đường xoay chuyển tình thế, tự biên tự diễn, giới thiệu nói: “Vị hôn phu của tôi tới từ thành phố Lạc đấy, tôi cố ý mang anh ấy đến thành phố Phái nếm thử những món đặc sản của chúng ta.”

Thu Thanh Duy: “Vậy hai người cứ từ từ ăn, tôi đi trước …” nói xong liền muốn đi.

“Này, hiếm khi mới gặp được nhau, đừng vội đi chứ!” Hai từ cuối chưa kịp nói xong đã bị Trác Tuyết trực tiếp cướp lời, cô ta vén tóc, bộ dạng giống như người chiến thắng đang truyền đạt kinh nghiệm: “Đều nói hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, thế nên việc chọn một người chồng đáng tin cậy và tốt là điều rất quan trọng. Niệm Niệm, lúc trước điều kiện của cô rất tốt nhưng cuối cùng cũng mất hết trong cuộc hôn nhân với chồng cũ. Cho nên rút kinh nghiệm từ cô, mẹ và tôi đã xem xét nhiều đối tượng, để chọn ra một người phù hợp.”

Nghe xong những lời giễu cợt của cô ta, Thu Thanh Duy khẽ nhíu mày

Thu Niệm đúng thật là đã thất bại trong hôn nhân nhưng chặn trước mặt người khác vạch áo khoe khoang thì có nghĩa lý gì chứ? Người đàn ông giàu có và quyền lực, tình cảm của họ so với giấy còn nhẹ hơn, những người thật lòng thì đếm trên đầu ngón tay, thế thì hôn nhân kinh doanh thì có gì đặc sắc?

“Người thông minh không bao giờ bỏ trứng vào một giỏ, Trác tiểu thư, tôi cũng khuyên cô không nên đặt cược hết vào hôn nhân kinh doanh.” Thu Thanh Duy hơi hơi nhíu lại mắt, từ tốn trả lời: “Miễn cho cuối cùng lại lật xe.”

Trước đây dù cho mọi người chế giễu, Thu Niệm chỉ biết cúi đầu nhẫn nhịn, sao bây giờ có thể phản bác lại như này?! Mấy ngày cô biến mất đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tự nhiên miệng lưỡi lại trở nên sắc bén như vậy?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.