Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 109




Cố Trì không để ý đến sự tồn tại của người phía sau, mang theo nụ cười dịu dàng tiến đến bên cạnh Thu Thanh Duy, cố ý nói: “Không phải đã nói anh đến đón em về sao? Sao lại nhân lúc anh đi nước ngoài công tác liền lén trở về? Đây là sợ anh khổ cực sao?”

Thật ra anh ấy cũng vừa biết tin Thu Thanh Duy chưa chết, vốn dĩ vẫn đang ở nước ngoài mở cuộc họp, lập tức đặt vé máy bay quay về, những lời nói mập mờ này cơ hồ bịa ra để cho Lục Cảnh Thâm nghe.

Thu Thanh Duy hiểu ý, rất phối hợp đáp lại: “Dù gì cũng là chuyện của nhà họ Thu, em muốn tự mình xử lý, hơn nữa anh bận như vậy, em không nỡ khiến anh mệt thêm với những chuyện này.”

“Chuyện của em, không mệt.” Cố Trì nhìn gương mặt mình đã nhớ nhung biết bao lần trong mơ, bất giác mang theo vài phần giả dối nói thành sự thật: “Huống hồ anh là vị hôn phu của em, giúp em san sẻ những chuyện này là nên làm.”

Vài ba câu nói, khiến Lục Cảnh Thâm bên cạnh ghen tị đến phát điên. Từ trên mặt đất anh ta đứng dậy, sau khi lảo đảo vài bước, anh ta loạng choạng tiến tới, thô bạo tách hai người ra.

Thu Thanh Duy không muốn anh ta đυ.ng vào người mình, lập tức lùi ra, đứng một bên lạnh lùng nhìn anh ta.

Cố Trì nhíu chặt lông mày, xem anh ta như ruồi nhặng bâu quanh: “Anh vẫn còn ở đây để làm gì? Không phải đã bị Thu thị đuổi đi rồi sao?”

“Lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng!” Nghĩ đến lúc trước mình bị lừa gạt, suýt chút nữa vĩnh viễn bỏ lỡ Niệm Niệm, Lục Cảnh Thâm chính là hận không thể gϊếŧ chết người đàn ông tâm cơ này, anh ta kích động túm lấy cổ áo của Cố Trì gằn giọng hỏi: “Lừa tôi Niệm Niệm bị bệnh nany, lừa tôi em ấy đã chết rồi, thậm chí còn dựng bia mộ cho em ấy, khiến cả toàn bộ người thành phố này đều cho rằng tất cả mọi chuyện đều là thật! Kết quả tận dụng gia thế của mình anh lại lén lút giấu em ấy đi! Cố Trì, anh thật đê tiện!”

Niệm Niệm không còn là sự thật, bởi vì Thu Thanh Duy mắc bệnh nan y chỉ còn sống được ba tháng, cho nên anh mới dựng bia mộ để tưởng nhớ mối tình muộn màng vì đã không thể nói lời yêu thương.

Thu Thanh Duy sống sót vẫn có thể nói chuyện trong thời điểm này vốn dĩ là chuyện anh ấy chưa từng nghĩ tới.

Vì vậy anh ấy nhếch sâu khóe môi, kiêu ngạo mà châm chọc Lục Cảnh Thâm: “Vậy thì đã sao? Anh và Niệm Niệm đã ly hôn rồi, anh có tư cách gì xen vào chuyện của chúng tôi?”

Hai từ “chúng tôi” nghe thật chói tai.

Bàn tay đang nắm lấy tay anh ta của Lục Cảnh Thâm khẽ rung lên.

Vẻ mặt Cố Trì đầy châm chọc đẩy anh ta ra, sau đó không nhanh không vội chỉnh lại quần áo, chậm rãi nói: “Tổng giám đốc Lục có thời gian ở đây dây dưa với vợ chưa cưới của tôi, chi bằng trở về xem thử tình hình sắp phá sản của Lục thị đi.”

Trong khoảng thời gian này Lục Cảnh Thâm đều đang đắm chìm trong bi thương vì mất đi người mình yêu thương, sớm đã bỏ qua chuyện liên quan đến công ty qua một bên, anh ta muốn sớm dọn ra khỏi Nghê Gia chính là vì muốn đi cùng Niệm Niệm, Lục Thị có bị phá sản hay không đều không quan trọng.

Nhưng bây giờ tình huống đã khác.

Niệm Niệm không chết, cô vẫn còn sống và quay trở về, tất nhiên anh ta không có lý do gì đi tìm cái chết.

Mất đi thân phận tổng giám đốc Thu thị, nếu Lục thị cũng bị phá sản, hóa chẳng phải anh ta sẽ thành một thiếu niên nghèo chỉ còn hai bàn tay trắng thôi sao? Không phải anh ta sợ mất hết, mà là … có một tình định như Cố Trì, anh ta không thể thua về phương diện tiền bạc và quyền lực.

Ánh mắt chăm chăm nhìn vào Cố Trì, anh ta nghiến răng chất vấn: “Anh đã làm gì?”

“Chẳng có gì.” Cố Trì hời hợt đáp lại: “Chẳng qua chỉ là đem mọi thứ trở về đúng vị trí của nó, tôi tin với năng lực của tổng giám đốc Lục, cho dù không mượn gia thế của Thu thị cũng có thể hồi sinh được Lục thị.”

Làm tốt lắm! Nhìn thấy gương mặt giận dữ của Lục Cảnh Thâm, Thu Thanh Duy không nhịn được sự khen ngợi từ trong lòng đối với Cố Trì.

Cô đang định sắp xếp cho Thu thị bên này tiện thể khai trừ luôn Lục thị, không nghĩ rằng Cố Trì lại làm việc năng suất như vậy, sớm đã thay cô an bài tất cả rồi. Vì thế từ xưa tới nay nam phụ đều vừa hoàn mỹ lại si tình, nữ chính thì mù quáng mới có thể nhìn trúng tên chó nam chính.

Thấy Lục Cảnh Thâm làm phiền ở đây, Thu Thanh Duy gọi bảo vệ đến, chỉ vào anh ta không chút khách khí mà nói: “Người này đã không còn là nhân viên của Thu thị nữa, nhanh đưa ra ngoài đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.