Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 102




Dù sao cũng là vương giả trên trên đường đua, dù chiều cao có giảm sút, ngoại hình yếu đi rất nhiều nhưng khí thế của cô vẫn không hề giảm sút. Trang phục công sở màu đen đơn giản cũng được cô mặc như một chiếc chiến bào. Ánh mắt sắc bén khiến người ta bất giác cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.

Giọng nói của cô vang vọng trong đại sảnh yên tĩnh, từng chữ từng chữ thông báo quyết định trở thành người điều hành cao cấp của Thu Thị.

"Mặc dù cái chết của tôi là một sự hiểu lầm nhưng mọi người có thể nghĩ rằng Thu Niệm trong quá khứ đã chết. Từ hôm nay, tôi sẽ thực hiện trách nhiệm của người họ Thu tiếp quản tập đoàn Thu thị. Hãy nhớ rằng, bà chủ của mọi người là tôi, không phải Lục Cảnh Thâm. "

Nói rồi, cô lại nhìn nhân viên lễ tân bên cạnh thang máy, khẽ cười nói: "Vậy sau này ai nên bị ngăn lại, cô đã rõ chưa?"

Sau khi nói xong, Thu Thanh Duy không dừng lại nữa mà bước vào thang máy với thư ký Chu.

Cánh cửa kim loại được đóng lại, cả đại sảnh im lặng trong vài giây, sau đó là một cuộc thảo luận sôi nổi ——

"Trời ạ! Cô ấy chưa chết! Tại sao nhà họ Cố lại dựng bài vị cho cô ấy? Làm hại tổng giám đốc Lục cũng suýt nữa mất mạng!"

"Lại nói, cô không thấy cô ấy thay đổi nhiều lắm sao? Vừa rồi tôi suýt nữa không nhận ra cô ấy! Trước kia cô ấy là một bông hoa trắng, nhưng bây giờ … nhìn thôi mà chân tôi đã nhũn hết rồi!"

"Chờ đã! Cô ấy nói sẽ tiếp quản nhà Thu thị? Tôi không có nghe nhầm đi!"

"Hình như đại học cô ấy không học kinh doanh mà, đúng không? Tôi luôn cảm thấy cô ấy đến đây để chơi, cô ấy thực sự nghĩ là quản lý một công ty lớn như vậy sẽ rất dễ dàng à?"

Cũng giống như những nhân viên này, các giám đốc điều hành của Thu thị đều tỏ ra bất bình khi nghe tin Thu Thanh Duy sẽ tổ chức đại hội đồng cổ đông và chính thức tiếp quản công ty.

"Cô ta coi quản lý công ty là trò trẻ con sao? Cô ta nói tiếp quản thì tiếp quản chắc!"

"Cho dù bây giờ cô ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thu thì cũng không thể càn quấy được! Cô ta là phụ nữ, có biết cái gì không?"

"Tôi không đồng ý! Tôi sẽ là người đầu tiên bỏ phiếu phản đối!"

Thu Thanh Duy đang đứng bên ngoài phòng họp, lắng nghe những lời phàn nàn của các nguyên lão với vẻ mặt bình tĩnh.

Thư ký Chu vẻ mặt phẫn nộ: "Thật là một lũ chó coi thường người! Tiểu thư cô đừng lo lắng."

"Không có gì đâu, những gì họ nói đều là sự thật."

Thu Thanh Duy không tức giận, bất kỳ ở đâu thì cũng phải dùng thực lực để nói chuyện, Thu Niệm học đại học ngành mỹ thuật, cô vẫn luôn lăn lộn trong các cuộc thi đấu mà đối với kinh doanh đúng là không biết chút gì, bị nghi ngờ cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Nhưng nếu không biết thì có thể học, với một nhân tài như thư ký Chu ở bên cạnh, còn lo không có quân sư giải đáp thắc mắc của mình sao?

Lấy lại tinh thần, cô đẩy cửa bước vào.

Một nhóm giám đốc điều hành cấp cao đang tụ tập trong phòng họp đột nhiên im lặng, tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào cô.

Bọn họ nghe đồn con gái nhà họ Thu rất nhiều, cũng đã gặp không ít lần rồi, một người chỉ biết theo đuổi đàn ông lại tiếp quản gia sản, sau khi kết hôn, chồng với tiểu tam cho cô đội mũ xanh mà cũng không nói lời nào, ai có thể phục cô được chứ?

Nếu không nể mặt của ông Thu, họ đã bỏ đi rồi.

"Tiểu Thu à, thời gian gần đây khắp nơi đều lan truyền tin đồn cháu đã qua đời rồi. Bây giờ mọi người đều rất vui khi nhìn thấy cháu, chỉ có điều, cháu vừa trở lại đã hồ đồ, điều này đều khiến cho mọi người không vui đó.” Một vị nguyên lão trong đám người đó mở miệng lên tiếng, dùng giọng điệu quở trách của trưởng bối nói đối với tiểu bối.

Có người làm chim đầu đàn, những người còn lại cũng đồng tình, trong lời nói lộ ra vẻ xem nhẹ khinh thường.

Nhưng Thu Thanh Duy cũng không phải là người chịu lép vế, lăn lộn trong đường đua, mọi người coi trọng là sự nhanh lẹ, cho nên cô ra chiêu rất mãnh liệt, câu đầu tiên đã khiến mọi người trong phòng choáng váng ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.