Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 99




“Tự mình đa tình” mấy chữ này nghe thật nhói lòng.

Bạc Nguyên Triệt ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi nhìn về phía Thu Thanh Duy, nhưng kết quả đối phương lại trực tiếp giáng cho hắn một đòn chí mạng—— “Đúng là anh nên lấy sự nghiệp làm trọng.”

Nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương của anh, dường như không đồng ý công khai thì liền cự tuyệt hắn như này, Thu Thanh Duy không khỏi buồn cười: “Không phải anh thích ca hát sao? Vậy thì bớt lan truyền những scandal bất lợi đi."

Bạc Nguyên Triệt tủi thân lẩm bẩm: “Lần này không phải là một vụ bê bối …”

Là thật đó …

Trước lúc này, Tô Ngạn thật đúng là không ngờ thằng tiểu tử này thế mà nghĩ tới yêu đương! Anh vạch rõ ranh giới hạn tiếp xúc trong 800 mét với các nghệ sĩ nữ, nên tất cả mọi người đều hoài nghi rằng anh sẽ chìm đắm vào âm nhạc sống cô độc trong suốt quãng đời còn lại, nhưng không ngờ tới chỉ vì tình yêu chưa tới mà thôi. “Chị Duy còn chưa bằng lòng mà cậu đã bắt đầu suy nghĩ tới chuyện công khai, vậy nếu như cô ấy đồng ý có phải một giây sau liền tính tới chuyện kết hôn luôn không?”

“Xin hãy để Chị Duy xinh đẹp một mình, người ta không muốn thành đôi cùng cậu đâu.”

Trợ lý: “Vậy tôi vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu nha!”

Tô Ngạn gật đầu thay anh: “Cô cứ làm như vậy đi, đừng nghe theo yêu cầu mù quáng của cậu ta.”

Quá trình đứng đầu các trang tìm kiếm trên mạng xã hội giảm dần, chấn thương của Bạc Nguyên Triệt đang dần hồi phục, bởi vì sân khấu không cao nên chỉ bị gãy xương nhẹ, anh đã được xuất viện sau một tuần tĩnh dưỡng.

Một lần nữa trở lại phòng làm việc, một nhóm người lần lượt chúc mừng, đây là lần thứ hai Bạc Nguyên Triệt xuất viện nên chủ yếu vẫn là chúc mừng sự quay trở lại của Thu Thanh Duy.

“Chị, chị trở về thật là phúc đức cho tụi em vì không cần phải nhìn khuôn mặt ủ rủ xám xịt của A Triệt rồi!”

“Đúng vậy đó! Chị không biết đâu, trong thời gian này phòng làm việc quả thực là rất u ám và em gần như sắp chết vì trầm cảm.”

“Chị Duy, trở về rồi thì chị đừng đi nữa, nếu muốn đi thì cũng thông báo một tiếng nhưng tuyệt đối không được nói lời từ biệt lần nữa. Trái tim của chúng tôi chịu không nổi đâu.”

Nói đến đây, Thu Thanh Duy nghĩ đến nhiều vấn đề lớn mà thành phố Phái để lại, liền nhân cơ hội này mở miệng: “Tôi quyết định phải rời khỏi đây một thời gian.”

Bầu không khí vui vẻ ban đầu đột nhiên ngưng lại.

Nụ cười trên khuôn mặt Bạc Nguyên Triệt bỗng nhiên biến mất, anh lo lắng nhìn chằm chằm vào Thu Thanh Duy, biểu cảm đó cứ như thể cô sẽ biến mất trong giây tiếp theo vậy.

“Đừng nhìn tôi như vậy.” Thu Thanh Duy ra hiệu cho mọi người thoải mái: “Tôi sẽ không đi mà không từ biệt đâu, nhưng ở thành phố Phái còn có một số việc cần giải quyết.”

Bạc Nguyên Triệt buộc miệng nói ra: “Tôi đi cùng em.”

“Chân của anh vừa mới lành, vẫn là ngoan ngoãn ở phòng làm việc đừng có chạy lung tung.” Thu Thanh Duy trực tiếp từ chối: “Hơn nữa cũng không phải là đi một hai ngày liền quay về.”

Nghe xong lời này, trái tim của Bạc Nguyên Triệt như đông cứng lại: “Vậy thì em phải giải quyết trong bao lâu?”

“Không rõ lắm”. Thu Thanh Duy không biết gì về kinh doanh, phỏng đoán cẩn thận … Ít nhất cũng phải nửa tháng.”

Một khi Lục Cảnh Thâm từ chức vị trí tổng giám đốc, kiểm kê lại ban giám đốc, tiếp quản công việc kinh doanh của Thu thị không phải là chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai được.

Sau một lúc dừng lại, cô nói thêm: “Sau khi xử lý xong mọi việc ở thành phố Phái, tôi còn muốn đi một chuyến đến Thủ Đô.”

Cuối cùng hai chữ đó khiến Bạc Nguyên Triệt toàn thân run lên: “Em … đi tới đó làm gì vậy?”

Thu Thanh Duy trong mắt bùng lên ngọn lửa, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ: “Trở lại đường đua.”

Nghe tin Thu Thanh Duy muốn kinh doanh, những người còn lại trong phòng làm việc nhao nhao biểu thị đã hiểu, tiếp tục uống rượu và ăn thịt, cũng chúc cô mọi điều tốt đẹp.

Nhưng đêm nay một nhân vật chính trên bàn ăn lại không hào hứng, cầm một chai soda cam và ủ rủ đi đến chiếc ghế sofa trong góc rồi uống cạn.

Trong tuần này anh đã cùng Tiểu Duy ngày ngày có nhau, anh đã quen với những ngày tháng như này. Bây giờ cô ấy đột nhiên muốn rời đi, còn đi tới tận nữa tháng, khoảng cách quá lớn đã khiến tâm trạng của anh như chìm xuống đáy vực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.