Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 96




Bốn mắt chạm nhau trong giây lát.

Bạc Nguyên Triệt cảm thấy mọi thứ xung quanh đều bị đẩy ra xa, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập càng lớn, nghe đến chói tai.

"Hơi nóng." Thu Thanh Duy nói và rời khỏi anh: "Tôi sẽ đo nhiệt độ cho anh."

"Không cần đâu!" Bạc Nguyên Triệt kéo cô: "Không sốt".

"Vậy tại sao nóng như vậy? "

Câu hỏi này khiến anh bối rối, Bạc Nguyên Triệt mơ hồ nói rằng thời tiết quá nhàm chán, nếu không, không thể nói là vì anh nghĩ tới hôm nay ở cùng phòng với cô cả đêm?

Thu Thanh Duy không yên tâm, vẫn lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho anh, thấy thân nhiệt bình thường thì mới bỏ cuộc.

"Vậy anh uống thêm nước đi, tôi bật điều hòa giảm thêm một độ nữa."

Sau khi làm xong, Thu Thanh Duy lại thu dọn đồ vệ sinh cá nhân và đi vào phòng tắm.

Dù sao cũng là bệnh viện, dù có tân tiến đến đâu cũng không bằng ở nhà, phòng tắm có cửa kính mỏng, có thể nghe rõ ràng động tĩnh bên trong.

Suốt năm phút đồng hồ, Bạc Nguyên Triệt cứng đờ trên giường bệnh, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, khiến cho vết đỏ trên mặt lan dần đến cổ, rồi đến ngực - cuối cùng, tất cả biến thành màu đỏ.

"Đ*!" Anh thầm chửi.

Tối nay ngủ kiểu gì?

Mười phút sau, Thu Thanh Duy mặc lại quần áo sạch sẽ bước ra khỏi phòng tắm, liếc thấy chân bó bột rườm rà của Bạc Nguyên Triệt, liền từ bỏ ý định để anh đi tắm, xoay người lại đổ một chậu nước rồi mang ra, vừa ngâm khăn tắm vừa đi tới giường bệnh, mí mắt không hề mở ra nói: "Cởϊ qυầи áo."

Bạc Nguyên Triệt đang suy nghĩ vẩn vơ thì nghe đến đây máu sôi trào, tim đập loạn xạ, suýt chết tại chỗ, không dám nhìn cô, nuốt nước bọt, lắp bắp nhắc nhở: "Đây, đây là bệnh viện …"

Thu Thanh Duy nhìn anh bằng một cái nhìn nghi ngờ.

Người đàn ông ánh mắt lóe lên, sắc mặt ửng hồng, bộ dáng rất khả nghi.

Bây giờ rốt cuộc cô cũng hiểu, nguyên nhân vì sao lúc nãy hai má anh lại nóng rồi! Chắc chắn là đang tưởng tượng ra những thứ bậy bạ!!

Đã nằm viện rồi mà vẫn còn tâm trạng nghĩ đến chuyện đó.

Thu Thanh Duy không khách sáo dùng lực véo tai anh. Bạc Nguyên Triệt đau đớn, ấm ức nhìn cô: "Sao lại véo tôi? "

Thu Thanh Duy cười khẩy: "Anh tự biết. "

Bạc Nguyên Triệt cúi đầu, nhỏ giọng chỉ ra, "Là em bảo tôi cởi... cởϊ qυầи áo..."

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú với bệnh nhân." Thu Thanh Duy không thương tiếc ném khăn tắm lên đầu anh: "Tự lau đi!

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Anh có cảm giác như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Thu dọn xong mọi thứ thì đã là 10 giờ.

Thu Thanh Duy nằm trên giường, xem chương trình đêm khuya nhàm chán với người bên cạnh.

Đèn trên trần nhà đã được tắt hết, chỉ để lại một chiếc đèn tường phát ra ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên một bầu không khí ấm áp đến lạ thường.

Trên TV chiếu cái gì Bạc Nguyên Triệt hoàn toàn không biết, ánh mắt rơi lên thân thể người phụ nữ ở bên cạnh, khóe môi lén nở nụ cười.

Đây chắc chắn là sự bù đắp của ông trời, sau một tháng buồn bã, Tiểu Duy cuối cùng cũng quay trở lại, khoảng cách ngày càng gần gũi với anh hơn.

Chương trình biểu diễn đêm khuya kết thúc.

Thu Thanh Duy tắt TV, chuẩn bị đi ngủ.

Đặt điều khiển từ xa xuống, cô nghiêng đầu phát hiện người bên cạnh đang nhìn mình, đôi mắt đào hoa đầy chờ mong.

"Có chuyện gì?" Cô hỏi.

Bạc Nguyên Triệt mím môi có chút ngượng ngùng, rồi ngập ngừng đưa tay cho cô, trong giọng nói căng thẳng không thể kiềm chế được sự mong đợi: "Có thể nắm tay nhau ngủ được không?"

Thu Thanh Duy: “...”

Đây không biết là đến từ trường mẫu giáo nào?

Mặc dù trước khi nói đã biết rằng cô sẽ từ chối, nhưng anh không khỏi cảm thấy thất vọng, trong sự im lặng chết chóc, anh giả vờ ho và tự giải quyết sự bối rối: "Tôi nói đùa, vậy thì... ngủ ngon."

Vừa định rút tay về, Thu Thanh Duy Cũng đưa tay ra, vỗ vào lòng bàn tay anh một cái, sau đó giữ chặt, khi anh chưa kịp phản ứng liền tắt đèn, uể oải đáp: "Ngủ ngon."

Phòng bệnh im ắng trở lại.

Trong bóng tối, yết hầu của Bạc Nguyên Triệt lên xuống khó khăn, ngay khi anh ổn định lại, toàn thân anh như muốn nổ tung vì phấn khích.

Bàn tay đang nắm lấy nhau đông cứng hồi lâu rồi ngập ngừng nắm chặt lại, thấy cô không chống cự, anh càng mạnh bạo hơn, rồi đầu ngón tay anh phủ lên đầu ngón tay cô.

Lo lắng hơn một tháng.

Tối nay, được nắm tay cô, anh cuối cùng cũng yên tâm đi vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.