Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 92




Anh càng quấn chăn chặt hơn, âm thầm tỏ rõ sự phản đối.

Thu Thanh Duy cảm thấy buồn cười: “Đều là người trưởng thành cả rồi, anh còn giở trò này, có trẻ con quá không?’’

Cô nói rồi đi lại kéo chăn bông của anh, nhưng người bên trong có chết cũng không buông, cô và anh lôi kéo hồi lâu, cuối cùng anh cũng chịu thua sự cứng đầu của cô mà buông tay.

Khoảnh khắc chăn bông được nhấc lên, Thu Thanh Duy nhìn thấy một khuôn mặt đầy nước mắt, đôi mắt của người đàn ông đỏ bừng, anh đang cắn chặt môi không chịu phát ra bất cứ âm thanh nào.

Phần mềm nhất nơi trái tim cô dường như nhói đau, tất cả mọi chuyện vặt vãnh này đều khiến trái tim cô rung động.

“Sao anh lại khóc?” Cô sững sờ, đưa tay giúp anh lau nước mắt.

Cảm thấy mất mặt, Bạc Nguyên Triệt tránh tay cô kéo lấy chiếc gối che mặt, không muốn cho cô nhìn thấy.

Trong không gian nhỏ hẹp được bao bọc bởi cái gối, anh khịt khịt mũi, trầm ngâm một lúc lâu mới cất giọng nói: “Bị bệnh là chuyện của riêng bản thân em sao? Không muốn làm phiền người khác? Vậy, em xem anh là gì?”

Càng nghĩ về điều đó anh càng tức giận, nước mắt cũng cuộn trào mãnh liệt.

“Anh biết là em rất mạnh mẽ, rất nhiều việc anh nhúng tay vào ngược lại còn mang đến phiền phức cho em, nhưng mà … em có thể hay không … dựa vào anh? Một chút thôi … cũng tốt.

Anh muốn trở thành một phần trong cuộc sống của em, anh sẽ nỗ lực trở nên càng mạnh mẽ hơn, càng đáng tin cậy hơn, vì vậy …

Anh nâng gối lên, trưng ra khuôn mặt đã ngấn lệ, lần nữa ôm lấy cô, thì thầm bằng giọng nghẹn ngào: “Tiểu Duy, em không chỉ có một mình, em còn có anh, bất kể lúc nào cũng còn có anh.’’

Sinh ra không có cha mẹ, lại sống với một ông cụ bị tai nạn mất đi một chân, Thu Thanh Duy từ nhỏ đã tự lập nên chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào ai. Ông cụ cũng biết tuổi của mình sẽ không thể đi cùng cô quá lâu, nên ông không bao giờ đối xử với cô nhẹ nhàng như những cô gái bình thường, mà cố ý để cô dựa vào chính bản thân giải quyết mọi chuyện. Cứ như thế mãi, Thu Thanh Duy liền rèn được tính tình điềm tĩnh mỗi lần xảy ra chuyện gì đó.

Vì vậy, dù trước hay sau khi xuyên vào sách, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào ai và cũng không ai yêu cầu cô ấy dựa dẫm vào như anh cả.

Cái ôm thật ấm áp.

Trên người anh ấy có mùi của nắng.

Thật khiến người ta cảm thấy thư thái, chỉ muốn rũ bỏ những mệt mỏi mà tựa vào vai anh hít thở một hơi thật thoải mái.

Khoảnh khắc ôm anh, Thu Thanh Duy nghĩ, nếu như anh theo đuổi cô một cách nghiêm túc, cô sẽ không ngại cho anh một cơ hội.

Không giống như ánh nắng chói chang ở thành phố Lạc, bầu trời thành phố Phái được bao phủ bởi những đám mây đen.

Trong một căn hộ cao cấp, Lục Cảnh Thâm từ từ mở mắt.

Trợ lý vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Lục, ngài tỉnh rồi, nhanh, gọi bác sĩ!”

Nghe vậy, Lục Cảnh Thâm lại nhắm mắt, tuyệt vọng dâng trào, anh ta một lòng một dạ muốn chết đi, không ngờ lại được cứu trở về.

“Tại sao?” Anh ta nói, giọng yếu ớt và run rẩy: “Tại sao phải cố gắng như vậy? Tại sao lại ngăn cản tôi đến gặp Niệm Niệm?”

Trợ lý choáng váng, nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy nhận được điện thoại từ bệnh viện.

Lục Cảnh Thâm bất tỉnh nằm trên xe cấp cứu, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng lại vô cùng thanh thản, coi như chết đi sẽ là điều hạnh phúc nhất đối với anh ta.

Sau đó, nghe nhân viên bảo vệ tuần tra khu biệt thự kể rằng xăng đã đổ vào toàn bộ phòng ngủ, lửa bốc cháy dữ dội, nếu không phát hiện sớm thì những người bên trong đã bị thiêu rụi thành tro.

Có vẻ như tổng giám đốc Lục đã luôn quyết tâm tìm đến cái chết.

Người trợ lý có cảm xúc lẫn lộn.

Kể từ khi tin tức về cái chết của cô Thu được đưa ra, tổng giám đốc Lục sụt cân với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh ta đến công ty cũng không quản, chỉ một lòng vì cô Thu trả thù, gần như toàn bộ thời gian đều trong nghĩa trang cùng bia mộ nói chuyện, trong đôi mắt luôn có tình yêu thương sâu đậm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.