Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 91




Sao ông có thể làm bác sĩ được vậy ông già? Đổi sang nghề mai mối luôn đi!

Sau khi bác sĩ và y tá rời đi.

Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh.

Liếc nhìn bàn tay của anh đang nắm lấy tay mình, Thu Thanh Duy quơ tay qua lại, lôi kéo sự chú ý của đối phương, ngay khi đôi mắt đào hoa tránh né nhìn qua, khóe môi của cô khẽ nhếch lên, thản nhiên hỏi: "Làm sao vậy, yêu thầm tôi sao?"

Sau câu hỏi, khuôn mặt Bạc Nguyên Triệt đỏ bừng như bị đốt cháy, đến cả bàn tay nắm lấy Thu Thanh Duy cũng trở nên cứng đờ, câu trả lời hiển nhiên đã rõ ràng, anh vẫn cố chấp: “Ai yêu thầm em?’’

Đồng đội: …

Đúng là đồ não heo chết tiệt mà, xứng đáng độc thân cả đời

Thu Thanh Duy chỉ nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng ‘’Ồ’’ một tiếng.

Điều này khiến Bạc Nguyên Triệt cảm thấy cả người đều khó chịu, anh nhìn cô với ánh mắt tránh né bối rối hỏi: “Ý em là gì?’’

Thì chính là ý đó. Thu Thanh Duy hơi nheo mắt, tiếp tục trêu chọc anh: “Không lẽ anh còn mong chờ điều gì khác sao?’’

Một loại cảm giác bị nhìn thấu hết tất cả khiến Bạc Nguyên Triệt vội vàng né tránh, lắp bắp nói: “Anh không ngờ …

Đôi mắt Thu Thanh Duy ngập tràn ý cười, lại là một tiếng “Ồ”’.

Lại là “Ồ”, rốt cuộc cô có ý gì đây? Có phải hay không là đã nhìn ra cái gì rồi?

Trong cổ họng như có một viên kẹo vừa ngọt lại vừa chát, một phần mong cô phát hiện ra tâm ý của bản thân, một phần lại muốn giấu đi vì sợ cô sẽ từ chối.

Loại tâm trạng này thật khó chịu, Bạc Nguyên Triệt nghiến nghiến răng, đang chuẩn bị tỏ tình, nhưng Quý Ninh người lúc nãy đã tốt bụng giúp anh hoà giải lại nói xen vào lúc này: “Chị Duy, lúc nãy chị mới nói đừng có hiểu lầm, rốt cuộc là hiểu lầm gì vậy?”

Những lời này khiến bầu không khí mơ hồ trong phường đột nhiên tan biến, vài cặp mắt nhìn chằm chằm Thu Thanh Duy, chờ đợi câu trả lời.

Cảm giác sợ hãi ập đến, Bạc Nguyên Triệt không quan tâm  đến việc sẽ tỏ tình, anh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thu Thanh Duy, khàn giọng hỏi: "Đúng vậy, là hiểu lầm gì vậy”

Sau khi Thu Thanh Duy giải thích sự việc, cả khán phòng đồng thanh —

“Vì vậy, nguyên nhân em không từ mà biệt là do được chẩn đoán sai bệnh?”

Thu Thanh Duy xoè tay: “Đúng vậy, sau khi phát hiện ra là chẩn đoán sai rồi tôi liền quay trở lại.”

Cho dù cô ấy đã nói ra nguyên nhân, nhưng mọi người vẫn chưa chấp nhận được.

“Nhưng mà việc lớn như vậy vì sao lại không cùng chúng tôi thương lượng chứ.”

“Đúng vậy! Chị Duy, chúng tôi đã xem chị như người một nhà rồi, vậy mà chuyện này chị lại định giữ một mình, rốt cuộc chị xem chúng tôi là gì?”

“May mắn thay đó là một chẩn đoán sai, nếu không chúng tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa đúng không?”

Thu Thanh Duy ra hiệu cho mọi người bình tĩnh: "Tôi bệnh là việc riêng của tôi, tôi không muốn làm phiền người khác, dù có nói ra cũng không giúp được gì, chỉ làm mọi người thêm lo lắng thôi.”

“Chị Duy, lời này của chị thật xa cách.”

“Đúng vậy, cô cứ rời đi mà không nói một lời nào, chúng tôi càng lo lắng hơn, phải không?"

“Lúc cô giúp chúng tôi giải quyết việc của Minh Toa Toa tại sao không nghĩ rằng chúng tôi làm phiền cô?”

Giữa tất cả những lời phàn nàn, Bạc Nguyên Triệt nằm trên giường bệnh trong im lặng, quay lưng về phía Thu Thanh Duy, nhấc chăn bông lên và quấn chặt lấy mình.

Cả phòng bệnh im lặng một lúc.

Thấy dáng vẻ đó của Bạc Nguyên Triệt, đồng đội nhìn nhau, đều nháy mắt ra hiệu cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, chừa lại không gian cho hai người.

Thu Thanh Duy nhìn người đang cuộn tròn trên giường bệnh, bất lực bước tới: “Tức giận à?”

Người đang trốn dưới chăn vẫn phớt lờ cô.

Thu Thanh Duy ngồi xuống cạnh giường, cùng anh nói lý lẽ: “Anh nghĩ xem, đến cả bác sĩ cũng không có cách nào chữa bệnh nan y, nói với mọi người có thể có cách sao? Khiến mọi người cùng tôi buồn sao?”

Người đang quay lưng với cô vẫn bất động, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

Thu Thanh Duy thật sự không có quá nhiều sự kiên nhẫn, trước khi gặp anh cô không nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày phải dỗ một người đàn ông như dỗ một đứa trẻ.

“Nếu anh không nói chuyện, tôi sẽ nhấc chăn lên đấy.” Cô nói với giọng đe dọa nửa vời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.