Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 42: Chương 42




Ngày mai anh ta muốn tuyên thệ trước mặt linh mục cùng với người phụ nữ mà anh ta yêu mến, trở thành một cặp vợ chồng chân chính.

Thời điểm như thế này làm gì còn suy nghĩ đến người khác chuyện khác?m thanh cười gằn một cách trào phúng, Lục Cảnh Thâm nhắm mắt lại, những cảm xúc không thể giải thích được ở trong lòng cũng tiêu tan theo làn khói trắng bên môi hòa vào trong bóng đêm.Cùng một bầu trời đêm, trước một cửa sổ khác.Cố Trì trầm mặc nhìn ổ USB trên bàn, bên trong là CCTV và bản ghi âm được lưutrữ chính là quà mừng tặng cho Lục Cảnh Thâm hai người họ vào ngày mai.

Anh ấy vẫn biết, Niệm Niệm của anh ấy không thể nói dối, trận tai nạn xe cộ lúc trước, đích thực cô cứu Lục Cảnh Thâm!Nghĩ tới ngày đó ở tiệm áo cưới, bộ mặt dối trá nói lời thề son sắt của Nghệ San, anh ấy liền không nhịn được cười gằn thành tiếng.Đã đến lúc vạch trần bộ mặt thật của kẻ xấu, còn là công bằng của Niệm Niệm.Đây là chuyện duy nhất anh ấy có thể làm bây giờ vì cô.***Trải qua lễ rửa tội trong trận mưa đêm, ngày thứ hai bầu trời trong xanh thăm thẳm, đó là một sắc trời vô cùng tốt.Đoàn xe cưới gồm những dàn xe sang trọng hàng đầu chở cô dâu cùng chú rể, hoành tráng hướng về nhà thờ lớn của thành phố Phái.Con đường lát đá cuội dẫn vào cổng nhà thờ được trải thảm mềm mại, bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận ở cả hai bên được điểm xuyết bằng những bông hoa hồng trắng thiêng liêng, gió thổi qua, tỏa ra hương thơm lãng mạn.Hai hàng ghế dài hình cung ở hai bên nhà thờ chật kín khách, họ đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh ở thành phố Phái, nhiều người trong số họ cũng đã tham dự đám cưới của Lục Cảnh Thâm và Thu Niệm vài năm trước.

Doanh nhân ấy mà, đều là cao thủ gặp dịp thì chơi, với sự ra đi của người tiền nhiệm Thu thị ở vị trí lãnh đạo, Lục Cảnh Thâm tiếp quản quyền hành, ai còn quan tâm đến vị thiên kim ỷ vào nhà họ Thu đã mất kia chứ? Còn không phải đều vội vàng đến trước mặt Nghê San để lấy lòng vị phu nhân chân chính được cưng chiều của tổng giám đốc này sao?Khi Cố Trì tới, Lục Cảnh Thâm đang tiếp đãi khách khứa trước cửa, trên khuôn mặt hai người đều mang theo nụ cười, xứng với dáng vẻ ân ái nâng khay ngang mày.Anh ấy đưa mắt ra hiệu với trợ lý ở phía sau, đối phương hiểu ý, rất nhanh đã dẫn người đi làm việc.Ngược lại anh ấy muốn xem xem, chờ một lúc nữa sau khi phát đoạn ghi âm và CCTV trước mặt tất cả các khách mời, hai người kia còn cười nổi hay không!Lục Cảnh Thâm đang hàn huyện với tổng giám đốc Phó bên đối tác, vô ý ngước mắt, nhìn thấy Cố Trì chậm rãi đi về phía bên này, nhất thời thu lại nét cười, ánh mắt sa sầm nhìn anh ấy.Thấy thế, Nghê San cũng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Cố Trì sắc mặt liền tái nhợt, sốt sắng cắn môi.

Anh ấy tới làm gì? Chẳng lẽ muốn trút giận thay Thu Niệm, quấy rối trong đám cưới của ả với Lục Cảnh Thâm?Sắc mặt của hai vị cô dâu chú rể đột nhiên thay đổi, khiến bầu không khí vốn đang vui vẻ bỗng đông cứng lại.Khách mời trong và ngoài cửa đều nhìn theo tầm mắt của Lục Cảnh Thâm, người vừa tới là Cố Trì, biểu cảm nhất thời vi diệu.Cháu trai nhà họ Cố từng bị tổng giám đốc Lục cướp đi vị hôn thê, chẳng hôm nay anh ấy cũng phải đến cướp dâu của tổng giám đốc Lục để trả lại mối hận bị đoạt vợ lúc trước sao? Dù sao vẻ mặt của anh ấy nhìn không giống như là đến để chúc phúc.Khung cảnh thì thầm thảo luận, Cố Trì đi tới trước cửa nhà thờ.Anh ấy liếc nhìn sắc mặt căng thẳng của Nghê San, sau đó chuyển sang nhìn về phía Lục Cảnh Thâm, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lục, chúc mừng anh đã có được những gì anh muốn.”Đối với việc anh ấy không mời mà tới, mặc dù trong lòng Lục Cảnh Thâm không thích nhưng cũng không muốn vì anh mà phá hỏng đám cưới được mong đợi từ lâu của Nghệ San, liền khống chế lại tâm tình, trả lời một cách lịch sự: “Cảm ơn, có điều chỗ ngồi và bàn tiệc hôm nay đã được sắp xếp trước, e rằng không có cách nào để chiêu đãi anh Cố rồi.”“Tổng giám đốc khách sáo rồi.” Cố Trì không để ý chút nào, anh khoanh tay đứng tại chỗ, trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra một chút thâm ý: “Hôm nay tôi tới chỉ là muốn tặng quà mừng, đưa đồ xong sẽ rời đi ngay.”Tất nhiên Lục Cảnh Thâm sẽ không ngu ngốc đến mức tin rằng anh ấy đến đây để tặng quà mừng, nghĩ cũng biết cái gọi là “quà mừng” này nhất định sẽ có chút quỷ di.Sợ anh ấy sẽ phá hỏng đám cưới mà mình hằng mong mỏi, khuôn mặt Nghề San trắng bệch, thấp giọng cầu xin: “Anh Cố, tôi biết, bởi vì nguyên nhân là Niệm Niệm mà anh chán ghét tôi.

Nhưng mà, người mà Cảnh Thâm dự định kết hôn vài năm trước ban đầu chính là tôi, nhưng bởi vì Niệm Niệm không cách nào chấp nhận được, vì vậy cô dâu buộc phải thay đổi người.

Bây giờ cô ấy đã hiểu dựa hái xanh không ngọt, đồng ý từ bỏ cuộc hôn nhân không có tình cảm này, tôi và Cảnh Thâm cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Tôi xin anh, cứ coi như muốn thay cô ấy trút giận, cũng đừng chọn ngày hôm nay có được không? Tôi cầu xin các người ...”Nghe xong lời của cô ta, các khách mời đều xúc động..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.