Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 3: Chương 3




Những hiểu lầm khó lòng giãi bày như thế này có nhiều vô số, những thủ đoạn hạ đẳng con nít như này, nam chính lại cắn câu hết lần này đến lần khác.Cô rất nghi ngờ chỉ số thông minh chỉ có như vậy làm sao có thể quản lý hàng vạn nhân viên, sống được trong giới kinh doanh, lại còn trở thành nhân vật trang bìa của Fortune?Việc mình không làm Thu Danh Duy không nhận, cô nhìn vào mắt Lục Cảnh Thâm, nói rõ từng chữ một: "Tôi không đẩy cô ta."“Không đẩy à?” Lục Cảnh Thâm chế nhạo: “San San cô ấy là vô duyên vô cớ ngã xuống sao?”Thu Danh Duy nhún vai: "Tôi sẽ hỏi cô ta vậy."Thái độ như thế càng khiến Lục Cảnh Thâm trong lòng phát cáu, mặt hắn trầm mặc, buông lời cảnh cáo: "Tôi hỏi lại lần nữa, cô muốn tự đi xin lỗi hay là cần tôi mời cô?"Nếu cô sợ, cô không phải là Thư Danh Duy rồi.Tiếp đó, cô khoanh tay, nhàn nhạt liếc Lục Cảnh Thâm, hỏi: "Anh muốn mời tôi như nào? Bắt nạt kẻ yếu dập đầu nhận lỗi à?"Thu Danh Duy cười nhẹ bễu cợt, chỉ đầu ngón tay vào tim anh ta, ghì mạnh, cao giọng nhắc nhở: "Đừng quên, là ai đã cho anh thân phận tổng giám đốc của Thu thị này."Tứ phía xuất hiện tiếng xầm xì bủa vây.Vẻ mặt Lục Cảnh Thâm đột nhiên biến sắc.Nhắc lại mới nhớ, mặc dù bố Thu Niệm đã giao Thu thị lại cho con rể là Lục Cảnh Thâm đây nhưng 10% cổ phần của ông ấy lại do con gái ông đứng tên.

Lục Cảnh Thâm bề ngoài vẻ vang là thế, thực chất chỉ là một nhân viên cao cấp của Thu thị mà thôi.Thấy đụng đến tim đen của anh ta, Thu Danh Duy vui vẻ huýt lên một tiếng, hoàn toàn xoay chuyển tình thế: "Tôi chỉ cho anh chút lời khuyên, trước khi Thu thị hoàn toàn trở thành đồ của anh, hãy biết lễ phép với người cha kim chủ của anh một chút."Chuyện bị người tiền nhiệm của Thu thị nắm thóp ép buộc anh ta cưới Thu Niệm, đối với Lục Cảnh Thâm mà nói, không thể nghi ngờ vốn là cái gai trong lòng anh ta.

Mỗi khi nhắc đến, sẽ khơi dậy lòng thù hận của anh ta đối với nhà họ Thu.

Bây giờ Thu Niệm lại như đang vả thẳng vào mặt Lục Cảnh Thâm trước mặt tất cả các nhân viên sẽ chỉ khiến anh ta càng thêm chán ghét hơn.Cô đoán không sai.Nguyên chủ làm như vậy, không nghi ngờ gì là đang làm mọi thứ tệ hơn chẳng những không thể xoay chuyển người đàn ông mà bản thân yêu thương sâu đậm, mà còn đẩy anh ta ra xa hơn.Đáng tiếc, bây giờ, người trong thân xác này là Thu Thanh Duy, không phải Thu Niệm.

Tên chó má nam chủ này, yêu ai hay không yêu ai liên quan cái rắm gì đến cô!Cho nên, đối diện với ánh nhìn chằm chằm đầy chết chóc của Lục Cảnh Thâm, vẻ mặt cô vẫn như thường.Người bị bệnh nan y, thời gian là vàng bạc, Thu Thanh Duy cũng lười đọ sức với đôi cẩu nam cẩu nữ này, chủ động dời tầm mắt mình ra chỗ khác, một lần nữa nhấn thang máy.“Không còn chuyện gì khác vậy tôi đi trước vậy, hai người từ từ mà nói chuyện.”Vất vả lắm mới tóm được cơ hội làm bẽ mặt nguyên chủ, Nghê San sao có thể dễ dàng buông tha như vậy? Bèn nhanh chóng bước tới giữ lấy cô, vội vàng nói: “Niệm Niệm, cậu đừng tỏ ra nóng giận với Cảnh Thâm nữa.

Cậu không phải có việc tìm anh ấy sao? Mọi người ngồi xuống bình tĩnh hòa nhã nói chuyện, có được không?”Bình tĩnh hòa nhã?Có người chuyên đi làm loạn chết tiệt như cô ở đây, sẽ không thể bình tĩnh hòa nhã được.“Nói chuyện gì chứ?” Thu Thanh Duy hất tay ả ta ra, một chút cũng không hề che giấu sự khinh thường: “Nói về chuyện làm sao để nhường ngôi tiểu tam này cho cô sao?”Lời nói ra, sắc mặt Nghê San lập tức tái nhợt.Mặc dù Lục Cảnh Thâm ôm ả ta trong lòng bàn tay mà cưng chiều, đưa ả ta đến những dịp gặp mặt khác nhau, để xứng với thân phận vợ chưa cưới nhưng ở trên pháp luật, Thu Niệm mới chính là người vợ hợp pháp của anh ta! Điều này là điều mà ả ta dù làm thế nào cũng không thể sánh được.Ngày thường, mọi người đều là nịnh bợ lấy lòng ả ta, ngầm thừa nhận ả ta là người phụ nữ bên cạnh Lục Cảnh Thâm nhưng ai mà biết được liệu họ có đâm sau lưng ả ta và mắng ả ta là tiểu tam hay không?Môi dưới bị cắn đến trắng bệch.Đáy mắt Nghê San lướt qua một tia thù hận lạnh lẽo.Có trách thì trách ả ta không được may mắn như Thu Niệm, không được đầu thai vào hào môn như nhà họ Thu, không có người ba giàu nhất thành phố.

Bằng không, lúc trước người kết hôn cùng với Lục Cảnh Thâm cũng không phải là Thu Niệm mà là ả ta rồi...Bầu không khí trầm mặc đến mức nghẹt thở, Thu Thanh Duy hướng mắt đi vào thang máy không chút luyến tiếc.Khoảnh khắc khi hai cánh cửa sắt sắp đóng lại, Lục Cảnh Thâm vốn đã nhẫn nhịn từ nãy đến giờ đột nhiên vươn một tay qua, chắn ngay khe hở cửa.Cửa kim loại lại mở ra hướng ra hai bên.Lục Cảnh Thâm đứng đó, một tay đút trong túi, vẻ mặt trào phúng giễu cợt: “Tôi thực sự không biết, Thu đại tiểu thư còn có miệng lưỡi sắc bén đến như vậy?”“Lời khen này tôi xin nhận, có cơ hội sẽ để tổng giám đốc Lục mở mang kiến thức xem thế nào mới là miệng lưỡi sắc bén chân chính.” Thu Thanh Duy cười nhạt tiếp chiêu, lần thứ hai ấn nút “đóng cửa”, dáng vẻ ung dung đó trước giờ chưa từng có..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.