Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 22: Chương 22




Lúc đó, một người đàn ông sải bước đi đến.Dáng người thanh mảnh trong bộ vest trắng tinh được may một cách khéo léo, cử chỉ, điệu bộ của anh ấy rất thanh lịch mà chỉ có thể được nuôi dưỡng từ thời thơ ấu.Nhưng vào thời khắc này, một người thường ngày ôn hoà, điềm tĩnh đều không còn nữa, anh ấy tiến thẳng đến Lục Cảnh Thâm, thô bạo nắm lấy cổ áo của anh ta, hai mắt đỏ bừng đầy sự tức giận."Thu Niệm đâu? Thu Niệm cô ấy đi đâu rồi hả?!"Bên trong phòng VIP hỗn loạn.Tiếng la hét của phụ nữ xen lẫn tiếng bước chân vội vã của bảo vệ, phá vỡ bầu không khí yên lặng.Lục Cảnh Thâm nhìn rõ người vừa đến, giơ tay ngăn cản động tác của bảo vệ.“Cố Trì?” Anh lên tiếng, lời nói mang theo sự nghi hoặc: “Anh tìm tôi để làm gì?”Nghe thấy tên của vị khách không mời mà đến, căn phòng vốn ồn ào bỗng trở nên im lặng.

Quản lý đưa mắt ra hiệu cho bảo vệ cùng nhân viên cửa tiệm không được phép nhúng tay vào.Một người là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Thu thị, một người là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, cả hai đều là nhân vật mà ai cũng không thể gây sự.Thần tiên đánh nhau, bọn họ đứng bên ngoài xem náo nhiệt là được rồi, bám theo đến khi kết thúc không phải tìm chết thì là gì?Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, Cố Trì nhìn chằm chằm Lục Cảnh Thâm, từng chữ nói ra như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mắt: “Làm gì ư? Đương nhiên không phải đến để chúc mừng anh rồi! Lục Cảnh Thâm, anh muốn cưới ai đều không liên quan đến tôi.

Nhưng nếu như anh muốn cuộc hôn nhân này diễn ra thuận lợi thì tốt nhất hãy đem vợ chưa cưới của tôi bình an vô sự quay trở về!”Lời vừa dứt, vẻ mặt của Lục Cảnh Thâm lập tức biến đổi.Không phải do sự đe dọa trong lời nói của Cố Trì, mà là vì ba chữ “vợ chưa cưới”…Nhắc mới nhớ, hai nhà Cố Thu vốn dĩ đã có hôn ước từ trước.Trong số những người có tiếng ở thành phố Phái, hai nhà Cố Thu có tiền tài quyền thế ngang nhau.

Mọi thứ đều nhờ ông bà tổ tiên phát tài, việc làm ăn truyền từ đời này qua đời khác.

Điều duy nhất khác biệt đó chính là giọt máu cuối cùng còn sót lại của nhà họ Thu chỉ có một mình Thu Niệm, nhà họ Cố thì ngược lại càng ngày càng đông.Mà trong số đó, hậu bối ưu tú nhất trong gia tộc chính là trưởng tôn Cố Trì.Cố Trì 15 tuổi nhảy lớp học xong trung học thì ra nước ngoài học chuyên sâu, chỉ mất 5 năm để hoàn thành khóa học cử nhân và thạc sĩ ngành y học phương Tây, sau khi về nước thì tham gia vào bộ máy quản lí của Cố thị, dựa vào kiến thức hơn người và có con mắt nhìn xa trông rộng anh ấy đã đánh bại những khó khăn ban đầu trong việc làm ăn của nhà họ Cố, cho đến hiện tại thì đã trở thành người được lão gia nhà họ Cố chỉ định là người thừa kế.Ngay từ khi Cố Trì còn là một cậu thiếu niên, cha của Thu Niệm đã đính ước cho hai người, để Cố Trì trở thành điểm tựa cho con gái trong quãng đời còn lại.Sự thật đã chứng minh, con mắt của người cha này thật sự rất đúng.

Cố Trì vừa về nước đã trở thành người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ nơi thành phố Phái, đáng tiếc là hai nhà họ Cố Thu đã sớm có hôn ước nên họ chỉ có thể từ bỏ trong sự tiếc nuối.Kết quả không ai ngờ đến đó chính là đại tiểu thư nhà học Thu lại không cần viên ngọc sáng Cố Trì mà lại đi theo đuổi một Lục Cảnh Thâm nhỏ bé vô danh! Để gả cho anh.

Thu Niệm đã phải dốc hết tâm tư ấy vậy mà chỉ nhận được sự thờ ơ lạnh nhạt, trở thành chuyện cười trong giới thượng lưu thành phố Phái!Lục Cảnh Thâm đã từng gặp Cố Trì trong một buổi tiệc rượu, anh ấy nâng cốc rượu cười nhẹ, khí chất như ngọc, đứng cạnh người khác anh ấy giống như một vị thần ở trên cao không ai có thể với tới.Lục Cảnh Thâm biết rất nhiều người âm thầm lôi anh ta ra so sánh với Cố Trì.

Ai ai cũng cảm thấy Thu Niệm bị ma xui quỷ khiến mới từ bỏ vị hôn phu hoàn mỹ như thế để cưới một người thấp kém như anh.Anh ta cứ nghĩ mình sẽ không để tâm, dù gì người trong lòng anh ta cũng không phải là Thu Niệm nên cũng chẳng cần quan tâm đến đối tượng hứa hôn của cô.Nhưng ngay thời khắc này, khi nghe thấy Cố Trì gọi Thu Niệm là “vợ chưa cưới” một cách đương nhiên anh lại cảm thấy cực kỳ chói tai.Nén xuống nỗi khó chịu không tên này, mặc dù đã biết nhưng anh vẫn cố tình hỏi: “Không biết vợ chưa cưới của ngài Cố đây là vị nào? Lại vì cớ gì mà tìm tôi đòi người?”“Vợ chưa cưới của tôi là ai tôi nghĩ trong lòng anh là người rõ nhất.” Cố Trì không có thời gian ở đây chơi trò giải đố với anh ta, hai tay nắm chặt lấy cổ áo Lục Cảnh Thâm, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Tôi hỏi lại anh một lần nữa, Thu Niệm đã đi đâu rồi?”Anh ấy và Thu Niệm đã quen biết nhau từ nhỏ.Anh ấy lớn hơn cô 4 tuổi, khi anh lên tiểu học thì cô mới biết nói, từng bước chân nhỏ loạng choạng đi đến trước mặt anh ấy, chiếc miệng nhỏ thơm mùi sữa lúc nào cũng gọi anh Cố Trì, khi ấy có nghĩ thế nào anh ấy cũng không ngờ đến cô gái bé nhỏ ấy lại trở thành vợ chưa cưới của mình.Hai nhà định hôn ước ngay trước đêm anh ấy học xong trung học, chuẩn bị ra nước ngoài.Bánh bao nhỏ ngày ấy giờ đây đã trở thành một cô gái với vẻ đẹp khiến người khác phải kinh ngạc với mái tóc đuôi ngựa buộc hai bên, yên tĩnh ngồi bên cạnh bố, bẽn lẽn mỉm cười với anh ấy đang ngồi đối diện cách nhau một chiếc bàn đầy thức ăn và rượu ngon.Năm năm trôi qua, anh ấy du học trở về, hai người một lần nữa gặp mặt đều đã trở thành nam thanh nữ tú.

Cô khoác chiếc váy trắng tinh khôi, nâng ly chúc mừng anh ấy quay lại.

Khi giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Anh Cố Trì, hoan nghênh anh về nước.” vang lên, anh nhìn đôi mắt long lanh như nước của cô thì đã biết cả đời này anh ấy cũng không trốn đi đâu được nữa.Anh ấy vui sướng vạn phần, anh chính là vị hôn phu được chọn.

Quãng đời còn lại đều có cô ở bên cạnh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.