Mây mưa trong phòng tắm, anh bế cô đã mệt lã trở về giường, đặt cô gối đầu lên đùi mình, nhẹ nhàng sấy khô tóc cho cô.
An Hạ nằm hưởng thụ, đầu tựa lên đùi anh, dụi dụi nhấc nhấc đầu tìm một vị trí êm ái nhất liền nằm ngoan như một chú mèo nhỏ bị ướt, chờ chủ nhân sấy khô.
Bàn tay anh nhẹ nhàng chạm lên từng lọng tóc dài mượt mà, dịu dàng xoa dịu mái đầu vợ nhỏ, sấy xong một bên, nhẹ nhàng xoay người cô lại để có thể sấy phần còn lại. An Hạ trở người lại như con mèo, dùi dùi mặt vào bụng anh, mùi hương từ cơ thể anh thật êm dịu, nó mang cho cô cảm giác được bảo bọc. An Hạ đắm chìm trong êm ái tận hưởng, động tác sấy tóc của La Thành Dương chợt dừng, mi mắt hạ xuống nhìn gương mặt trắng hồng như hạt sữa, khi ngủ hệt như một đứa trẻ non nớt đáng yêu, hoàn toàn rũ bỏ mọi phòng vệ dựa dẫm vào anh.
Ngón tay thon dài khẽ chạm lên gò má xinh đẹp, cưng chiều nhéo chóp mũi cô một cái, mũi cô không hề cao, chẳng cao vút mà thấp thấp cong cong, chớp mũi nhỏ vênh vểnh vô cùng đáng yêu, vừa vặn nhỏ nhắn làm cho gương mặt cô xoay nghiêng nhìn hệt như một đứa bé nhỏ.
Sấy khô tóc cô, anh cũng sấy khô tóc mình, sau đó ôm lấy thiện hạ nhỏ đặt ngay ngắn chỉnh tề trên giường. Tắt đèn ngủ, ôm thiên hạ trong tay cả hai như chìm vào sự mềm mại của chiếc giường, vô cùng ấm áp và êm ái ôm nhau ngủ thật say.
Ngày hôm sau An Hạ phải đến công ty làm việc, cô ngồi ở bàn thư ký cùng Hồ Như Ý, tâm trạng An Hạ hôm nay rất tốt, có thể là vì đã có một giấc ngủ rất ngon. Tuy anh hơi biến thái nhưng mà phải công nhận một điều, vòng tay anh vô cùng êm nga, được anh ôm ngủ cảm giác thật thích, giống như được chôn vùi vào một cái tổ ấm ấp vậy.
Vừa được bao bọc, được che chắn, được ôm ấp, vô cùng ấm cúng và hạnh phúc. Nghĩ đến chuyện đấy làm An Hạ không nhịn được cười tiếu tích, gương mặt trẻ con hồng hồng thẹn đỏ, trông đáng yêu vô cùng.
La Thành Dương ở phòng tổng, vô tình liếc mắt ra bên ngoài, nhìn thấy cô đang ngồi hai tay chống bàn bưng gương mặt, trông như đang rất vui vẻ, gò má hồng hồng cái miệng nhỏ xinh đẹp chúm chím cười.
Đang nghĩ cái gì mà vui đến như thế kia, anh chăm chú nhìn cô.
An Hạ phơn phởn ra những bông hoa màu hồng, thiếu nữ đang yêu vô cùng hạnh phúc bắn ra những trái tim nhỏ, cảm giác được người nhìn. Cô khẽ liếc mắt về phía có ánh mắt, nhìn thấy anh cũng đang chăm chăm nhìn cô.
An Hạ vội vàng thu lại bộ dạng đầy tình yêu kia, xấu hổ đánh tan đám mây suy nghĩ trên đầu, à hem à hem, nhanh chóng thẳng lưng tập trung nhìn vào tệp tài liệu trên bàn.
Gò má thẹn đỏ, xấu hổ vì bị nhìn thấy, cô cúi cúi đầu, lén nhìn về phía anh lần nữa, anh vẫn ngồi ở vị trí tổng đốc kia, ngã người tựa vào chiếc ghế thượng tổng, hai tay khoanh lại ở trước ngực. Ánh nhìn mải mê ngắm nghía cô, nhận thấy cô đang nhìn, anh còn nhếch lên một nụ cười tà đạo.
"..." An Hạ lập tức quay ngoắc người đi, giấu đi gương mặt phát đỏ của mình.
Hồ Như Ý cảm thấy cô hành động lạ, cứ tủm tỉm cười rồi lại e thẹn thế nào, hướng nhìn về phía La tổng đang nhìn kia. Một màn cẩu lương thực dồn vào miệng thư ký Hồ, màn tình chàng ý thiếp e thẹn nhìn nhau như những con người mới yêu kia.
Hừ, thực chướng mắt!
Đến giờ nghỉ trưa, thư ký Hồ đã chuẩn bị đồ ăn theo ý của anh, bày biện sẵn trên bàn trà. An Hạ và La Thành Dương ngồi ăn cùng nhau, cả hai không có cái chủ đề gì để nói, cô im lặng ngồi ăn như đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Cô chỉ cầu anh đừng nói gì cả, nhất là nói về những chủ đề về chứng khoán như cách mà chị và anh đối đáp lúc trước, cô đối không nổi. Tốt nhất là chỉ nên im lặng dùng bữa, La Thành Dương dùng xong bữa, ngồi bên cạnh quan sát cô, nhìn cái miệng nhỏ chúm chím nhai đồ ăn, không kiềm chế được cắn cánh môi một cái.
An Hạ bị nhìn, nhanh chóng ăn cho xong liền gom vào túi giấy dọn dẹp, sau đó đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi. La Thành Dương lẽo đẽo đi theo sau cô, hai người tiến vào phòng ngủ anh liền ôm lấy cô, hôn lên cái miệng nhỏ kia một cái, tựa vào vần trán cô thì thầm.
"Em bỏ bùa anh phải không?"
"Hả?" Chớp chớp đôi mắt, trán anh tựa vào vần trán cô, chớp mũi chạm chớp mũi, An Hạ e thẹn gò má đỏ đỏ, xoay người thoát khỏi vòng tay anh. Nhanh chóng chạy về chiếc giường mềm chui vào trong, La Thành Dương lẽo đẽo theo cô lên giường, nằm xuống ôm lấy thiên hạ nhỏ, cô trốn trong ngực anh không dám ngẩn đầu.
Vì mặt cô rất đỏ, quả tim đập thật mạnh, thình thịch thình thịch như muốn vỡ cả lồng ngực, e là anh sẽ nghe thấy mất. Mặt cô đỏ bừng bừng, vành tai đỏ hồng, không dám ngẩn mặt, giấu gương mặt vùi vào trong lòng ngực anh, giọng nói nhỏ xíu phát ra.
"Bùa cái gì bùa... Anh kì lạ..."
Thành Dương haha cười, ôm cứng cô trong lòng, cảm nhận thiên hạ ở trong lòng, cảm giác thực hạnh phúc êm dịu đến xuyến xao, thì thầm nhỏ giọng trầm ấm đủ để một mình cô nghe.
"Ừ, anh kì lạ, dạo này thích em đến kì lạ."
Còn tiếp...
(P/s Mèn đét ơi, sâu răng mẻ thận tiểu đường, ngọt quớ đê, anh chị khum có ai kì lạ hết, một mình em kì lạ, anh chị bình thường hoho.)
_ThanhDii