Tội Lỗi Và Dục Vọng

Chương 41: Hôn




Cô đang đứng ở cửa bếp thì nghe bà ta gọi cũng liền chạy ra

- Bà chủ gọi tôi có việc gì vậy?

- Ờm cô là người làm ra món bánh này sao?

Cô khi vừa nhìn thấy chàng thanh niên này đã có hơi mê đắm vẻ đẹp của cậu ta trông thật hiền lành giống con nhà gia giáo.

- Đúng là tôi

- Cô làm món bánh này ngon thật đấy,một hương vị mới lạ, dễ ăn

- Cảm ơn cậu đã khen nếu có thích món bánh này thì cứ đến cửa hàng của chúng tôi.Chúng tôi sẽ cố gắng phục vụ cậu một cách tận tình nhất.

Nghe cô nói thế bỗng chốc cậu ta cười nhẹ. Hai hàm răng trắng bóng hiện ra cùng với gương mặt sáng láng,lanh lợi bỗng chốc cô lại bị mê hoặc thêm lần nữa.

- "Là hot boy sao?"

- Này cậu cứ thích gì thì gọi nhá tôi đi ra chỗ kia một lát - bà ta lên tiếng

- Vâng......cho tôi hỏi cô tên gì?

- À tôi tên Nhi Lan

- Còn tôi tên Thế Kiệt. Trông cô còn trẻ nhỉ

- Tôi mới mười chín tuổi thôi

- Tôi cũng vậy, xem ra chúng ta bằng tuổi nhau rồi

- Thật sao? à rất vui được làm quen

Nãy giờ Tuấn Kiệt cứ nhìn cô bằng ánh mắt tò mò rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay xinh đẹp, trắng trẻo kia mà trong lòng thầm nghĩ một cô gái tài năng, xinh đẹp này còn có thể làm ra nhiều điều bất ngờ nào.

Thấy Thế Kiệt cứ nhìn mình chằm chằm cô hơi ái ngại , những ngón tay vô thức đan vào nhau. Đây là lần đầu tiên cô được gặp và tiếp xúc với một chàng trai như vậy, chứ lúc trước ngoài anh ra cô chẳng hề tiếp xúc với thằng con trai nào khác.

- Vậy cậu cứ ăn trước đi, tôi đi đây

Thế Kiệt ngồi đó nhâm nhi bánh, ăn xong cậu vác cặp ra quầy trả tiền rồi ra về...ai mà ngờ được cô lại nấp sau cánh cửa nhìn bóng lưng cậu ra về. Ánh mắt hằn lên vẻ thích thú.

Buổi đầu tiên khai trương cửa hàng đó nhận không ít khách. Thu về một khoản kha khá. Nửa ngày hôm đó nhân viên ai cũng phải chạy đôn chạy đáo bê khay phục vụ khách, ngay cả cô đảm nhiệm công việc làm bánh cũng phải ra phụ giúp bọn họ bê bưng một tay.

Đến tối khách vẫn không giảm mà ngày càng tăng. Trong lúc mọi người đang cuống cuồng lên vì khách quá đông bà ta lại đi ngồi ở góc thu ngân thảnh thơi đếm tiền đếm tiền. Lại còn quơ tay phẩy phẩy đưa tiên lên mũi ngửi lấy mùi quen thuộc mà vô cùng thỏa mãn. Lần này cửa hàng bà ta lời chắc rồi.

Cô vẫn đang chăm chỉ chào hỏi phục vụ khách bỗng cô cảm giác có gì đó rất to lớn ở phía sau lưng mình. Nó to lớn áp đảo người cô như muốn nuốt chửng vậy. Cảm thấy bất an cô quay người lại thì thấy một người đàn ông cao to, trọc đầu, đeo kính đen. Nhìn lướt trên người hắn ta một lượt cô nhận ra đây là tay sai của Trịnh Thiên.

- Cậu chủ bảo tôi đã đến giờ đưa cô về.

Đến đây cô mới sực nhớ ra anh cho người giám sát cô trong vòng một tuần...rồi cô lại tròn xoe mắt nhớ lại lời anh: Đi sớm về sớm và...không được tiếp chuyện với người con trai khác vậy mà cô đã...

- Để tôi đưa cô về

- Khoan để tôi ra nói với bà chủ đã

Bà ta đang mải mê đếm tiền bỗng có một tiếng đập mạnh trên bàn khiến bà ta giật thót quay phắt người lại thì thấy cô và một người đàn ông khác đứng trước mặt. Bà ta chưa kịp hoàn hồn thì cô nhanh miệng nói trước

- Bà chủ à, tôi có thể xin phép bà vào cái tầm bảy giờ tối bà cho tôi về sớm được không?

Bà ta định không đồng ý nhưng bị ánh mắt của người đàn ông đứng cạnh cô lườm thẳng khiến bà ta sợ rụt cổ nói:

- à được..được chứ cô cứ về đi nhưng mà

- Giờ tôi bận lắm để mai tôi sẽ kể cho bà sau

- Mà khoan cô định không lấy tiền lương à?

Bà ta rút tiền trong tay ra đưa cô, cô liền nhận lấy cảm ơn xong đi luôn để lại bà ta với gương mặt đần thối chưa hiểu chuyện.

- "Chết rồi mình quên mất chuyện anh ta sẽ luôn cho người giám sát mình..xong mình lại đi làm trái lời anh ta nói chuyện với người con trai khác...Chậc thế chứ lại "

Về đến biệt thự cô đã thấy anh ngồi chễm chệ trên ghế sô pha lườm cô một cái rõ dài.

Cô đi đến trước mặt mà không nói gì

- Cô đã làm trái lời tôi ngay từ lần đầu tiên. Không chỉ một mà cô đã nói chuyện với hai thằng con trai.

- Anh..anh nói gì vậy? Nếu tôi không nói chuyện với người ở quầy bán thì làm sao anh ta biết tôi đến cửa hàng là để làm gì? Còn cái cậu nam sinh kia tôi chỉ là giới thiệu cửa hàng để lần sau cậu ta tới thôi có gì đâu mà anh cứ....

- Hình như tôi hơi dung túng cho cô quá rồi thì phải?

Nghe câu đó của anh cô liền nhảy xổ vào người anh

- Anh đừng cho nghỉ làm mà!! tôi hứa sẽ không tiếp xúc quá thân mật với người con trai khác đâu

Anh nhìn cô nâng cằm cô lên ghét sát vào mặt mình rồi anh đặt một nụ hôn lên môi cô, cô liền trợn tròn mắt là anh đang hôn cô sao. Lúc trước làm tình anh đều vào luôn chuyện chính không lòng vòng lại chẳng hề hôn cô lần nào vậy mà lần này...đang mải mê suy nghĩ bỗng nụ hôn của anh trở nên mạnh hơn. Đôi môi anh cuồng bạo gặm cắn lấy bờ môi căng mọng. Chiếc lưỡi của anh mạnh mẽ lân la vào sâu khoang miệng nóng ẩm của cô mà dò xét, mút mát cô thì chỉ yếu ớt đáp trả. Thỉnh thoảng anh lại cắn mạnh lấy đầu lưỡi cô đến bật máu rồi tự miệng liếm hết. Sau năm phút cô bắt đầu thấy khó thở liên đập mạnh vào ngực anh nhưng hình như anh muốn trừng phạt cô liền quàng tay ra sau gáy dí mạnh miệng cô vào sâu hơn khiến cô đang khó thở lại càng khó thở hơn.

- Ứm

Cô mệt lả không đánh trả nữa lúc đó anh mới buông cái miệng sưng tấy của cô ra. Cả người rũ rượi nằm ệch xuống ghế thở gấp. Nơi khóe miệng cô còn đọng lại ít nước bọt vào không biết là của cô hay là anh đây nữa.

- Anh...hức xấu xa

Cô vẫn nằm đó thở hổn hển chưa kịp định thần gì cả vì nụ hôn nồng nhiệt khi nãy. Chiếc váy cũng theo thế xộc xệch theo càng để lộ thân hình nóng bỏng bên trong. Anh hơi nhíu mày kéo cả người cô dậy ghé sát vào lòng mình

- Công việc cô làm thế nào rồi? có ổn không


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.