Lựa chọn váy cưới đúng như sở thích của chị, chiếc váy đuôi cá màu trắng ngà trễ vai, thiết kế tay rớt vai hờ hững, khoe ra cổ thiên nga cùng đôi xương vai xanh đẹp như hoạ khắc, khoe ra căng tròn đồi nhũ trắng sữa, bởi vì An Hạ sở hữu đôi gò bồng có phần to tròn, trắng múp, chiếc váy ôm vào bầu ngực, làm cho gò bồng căng lên mọng nước. Thiết kế đuôi cá ôm sát vòng eo thon gọn, bó sát vào quả mông trái đào, ba vòng bó sát căng cứng đến ngộp thở, trải dài xuống đùi là đuôi cả nhẹ thả. Kim sa lấp lánh trên vải trắng ngà, toát lên khí chất tinh tế quyến rũ, nhân viên giúp An Hạ mặc váy xong, nhìn vào chiếc gương to lớn.
Chính An Hạ còn không nhận ra bản thân mình nữa, xa hoa như thế, lộng lẫy như vậy, nét đẹp trưởng thành yêu kiều, tinh tế quyến rũ, nhìn chính mình trong gương. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng sẽ có ngày bản thân được khoác trên mình một chiếc váy sang trọng thế này, bỗng chốc, An Hạ nhìn thấy gương mặt bản thân ở trong gương.
Ánh mắt lạnh nhạt của chính cô vì sao lại hệt như chị, ánh mắt kia trong gương gần như muốn nuốt sống An Hạ, nó... Bản thể trong gương phản chiếu trong đôi mắt An Hạ, y hệt Ngô Bối Nghi.
Giống như An Hạ đang nhìn thấy Ngô Bối Nghi đứng trước mặt, chị nghiêm mặt, chị trừng mắt, gương mặt lạnh lẽo như một hồn ma căm phẫn. An Hạ thất thần không dám thở mạnh, đối mặt với chị chưa bao giờ khiến cô sợ hãi đến như thế, tim đập vội đến lùng bùng lỗ tai, mở to mắt không chớp nhìn gương mặt người trong gương làm cho khoé mắt cô cay như sát ớt, dần dần trở nên đỏ, từng sợi tơ máu hằn lên như muốn xé toạc con ngươi. Lớp nước mắt trong veo ngấn ra, cô vẫn không hề chớp mắt, để cho lệ kia đong đầy trên khoé mi.
Cô nhìn thấy bản thể trong gương động đậy, người con gái trong gương giơ ra đôi bàn tay hướng về phía An Hạ, giống như chị ta muốn lôi kéo để nhập vào thân thể An Hạ.
Những nhân viên giúp An Hạ mặc váy cưới vẫn lật đật chính sửa phía sau lưng váy, nên họ không nhìn ra vẻ mặt trắng bệch của cô. Người con gái ấy đưa ra đôi bàn tay tím tái không một huyết sắc về phía An Hạ, lập tức An Hạ không thở nổi.
Cơn đau nhức bắt đầu xâm chiếm đầu não, nghẹn cứng ở cổ họng chặn lại hô hấp của cô, bàn tay run rẩy của An Hạ chậm chạp di chuyển lên ngực mình vỗ vỗ, cố gắng bình ổn lại hơi thở, nhưng gần như vô hiệu.
Nó đến, bệnh hen suyễn của cô, đưa đôi mắt nhìn lại bản thân trong gương, gương mặt cô trắng bệch, há miệng cố gắng hít thở không khí, bàn tay từ ngực di chuyển lên cổ mình vuốt vuốt cuốn họng, cô muốn làm giản yết hầu để có thể hô hấp một chút. Ánh mắt đỏ hoe nhìn vào tấm gương lớn, phản chiếu trong gương lại biến thành chị, chị nhếch lên nụ cười hiểm ác, bàn tay bóp lấy cổ An Hạ, gần như nhấc An Hạ lên khỏi mặt đất.
Cô không biết trên thực tế, bàn tay ban đầu vốn muốn vuốt cổ họng lại tự bóp lấy chính mình, An Hạ không thở được, càng không thể tự cản lại bàn tay mình. Cô chỉ nhìn thấy trong gương kia là Ngô Bối Nghi trong chiếc váy cưới đang bóp lấy cô, ánh mắt chị giống như muốn bóp chết cô.
Đột nhiên An Hạ run rẩy tự bóp lấy mình, nhân viên bị doạ sợ vội vàng kéo tay cô ra ngăn cản, khoảnh khắc họ kéo được tay An Hạ xuống, đôi mắt cô trở nên tối mờ, trước khi chỉ còn là màu đen vô định, nhìn thấy mình trong chiếc váy cưới màu trắng ngà.
Ngô An Hạ khụy xuống, ngất liệm đi trong vòng tay nhân viên, một nhân viên vội vàng chạy ra ngoài thông báo với La Thành Dương. Anh theo chân nhân viên đi vào, đập vào mắt chính là hôn thê trong chiếc váy cưới còn đang mặc dở, gương mặt trắng bệch tựa vào lòng nữ nhân viên, trên gò má cô còn hiện lên hai hàng óng ánh.
"Cô ấy làm sao vậy?" Anh nhanh chóng di chuyển đến chỗ An Hạ, đỡ lấy cô từ tay nữ nhân viên.
"Đột nhiên tiểu thư khụy xuống rồi ngất liệm đi" Nữ nhân viên hoảng hốt nói, La Thành Dương không nói nhiều, nhanh chóng bế thốc An Hạ trong bộ dạng vẫn mặc dở chiếc váy cưới đi đến bệnh viện.
Trải qua một hồi trong phòng cấp cứu, Ngô Lão Đồng và dì Diệp nhận được tin tức nhanh chóng đến bệnh viện, cả La lão gia và La phu nhân cũng có mặt. Hai gia đình ở phía trước phòng cấp cứu chờ đợi, một lúc sau bác sĩ đi ra, vừa bước ra đã bị hai gia đình bao lại thành vòng tròn dò hỏi.
"Con bé làm sao rồi?"
"Bệnh nhân ngất do đuối sức, có lẽ là vì làm việc quá sức."
Bác sĩ cười trừ, trấn an gia đình "Mọi người không cần quá lo lắng, chỉ cần để cô ấy nghỉ ngơi là được."
Nam bác sĩ gượng cười "Mọi người có thể vào thăm cô ấy, cô ấy đã tỉnh lại rồi."
"Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm" Dì Diệp mừng rỡ cúi cúi đầu, bước chân nhanh chóng chạy vào bên trong phòng bệnh thăm đứa con gái duy nhất còn lại, bà không muốn đến Bối Nghi xảy ra chuyện gì mà bỏ lại bà, vô cùng khẩn trương chạy vào bên trong phòng.
Bác sĩ gật gù rồi rơi đi, thoát được đại gia đình kia liền thở phào ở trong bụng. Bởi vì ông vừa nói dối, nữ bệnh nhân đúng là ngất vì mất sức nhưng nguyên nhân chính là do cơn hen suyễn của cô trở nặng mà không kịp cung cấp thuốc, cho nên mới ngất đi.
Trong lúc kiểm tra cho nữ bệnh nhân, cô đột ngột tỉnh lại, đôi mắt vừa mở ra đã ướt nhoè, có lẽ như dư âm trước khi ngất vẫn còn tồn đọng, cô nhìn ông với gương mặt trắng bệch, giọng nói khe khẽ hỏi.
"Tôi... Bị làm sao vậy?"
"Cô bị ngất vì mất sức và vì không cung ứng thuốc nên cơn hen đã làm cô ngất đi, cô nên chú ý sử dụng thuốc chứ?!"
"Bác sĩ... Làm ơn đừng nói với người nhà... Là tôi có bệnh."
"Nhưng như vậy..."
Ông còn chưa nói hết đã bị An Hạ cắt lời.
"Bác giúp cháu đi, đừng nói cháu có bệnh, được không?"
Ông nhìn gương mặt khẩn cầu của An Hạ, chỉ có thể thở dài, hướng nữ bệnh nhân gật đầu, bởi vì thực hiện theo yêu cầu của bệnh nhân là một trong những trách nhiệm của người y sĩ. Ông không thể từ chối, cho nên khi ra ngoài, bị bao bọc bởi đại gia đình đành phải trả lời qua loa, giấu đi bệnh tình của nữ bệnh nhân.
Dì Diệp chạy vào phòng, nhìn thấy An Hạ ngồi trên giường bệnh với gương mặt còn chưa tỉnh táo, đang phải truyền nước, dì lo lắng chạy đến bên cạnh giường.
"Con cảm thấy trong người thế nào rồi?"
"Con hơi mệt một chút thôi" An Hạ khéo léo trả lời để dì đừng lo lắng quá.
"Con dạo này toàn thức khuya, hôm nay bị ngất rồi đấy, sau này không được thức đêm thức hôm như thế nữa, gần đến ngày cưới rồi mà lại không khoẻ như thế này thì làm sao?" Dì vì lo lắng mà hoá giận, An Hạ chỉ có thể tuận lệnh gật đầu lia lịa.
"Con biết rồi."
"Dạo này con làm gì mà để đuối sức như vậy?" La phu nhân cũng đi vào, cùng với La lão gia, cha và La Thành Dương.
"..." Đối với nhóm trưởng bối khí thế hừng hực lửa giận vì lo lắng kia, An Hạ cười cười gãi gãi đầu "Con suy nghĩ nhiều quá thôi, haha."
"Chuyện gì mà suy nghĩ nhiều?" La phu nhân đã đi đến giường bệnh, cha cũng vì lo mà giận, vừa đến giường bệnh liền trách giận "Không có suy nghĩ gì nữa, bây giờ con chỉ cần toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới thôi biết chưa!"
An Hạ gật gật đầu, nhưng câu gỏi của La phu nhân vẫn chưa được trả lời, La lão gia và cả La Thành Dương đứng bên giường nhìn cô, giống như đang chờ đợi câu trả lời.
Để xua tan lo lắng của bọn họ, An Hạ cười khẽ, trên đôi mi vẫn còn dư âm ươn ướt, cô đáp.
"Chỉ là càng gần ngày cưới, con càng nhớ về An Hạ, cho nên..."
La phu nhân nghe thấy, không nỡ giận dỗi nữa, xót thương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, tay xoa đầu An Hạ dịu dàng "Biết là con buồn vì chuyện của em, nhưng chuyện gì cũng qua rồi, đừng để chuyện cũ mà ảnh hưởng bản thân nữa." .
La lão gia ở một bên cũng khuyên nhủ, trêu một câu vượt dậy tinh thần mọi người "Cố gắng đừng nghĩ nhiều nữa, gần ngày cưới rồi, con muốn làm cô dâu với gương mặt bí xị hả? Như thế thì tội con trai ta lắm a."
An Hạ nghe thấy đùa vui, khoé môi nỡ ra một nụ cười tươi tắn để mọi người không lo lắng nữa, La phu nhân và dì Diệp nhìn thấy cô cười mới thở phào.
La Thành Dương đứng một bên, trên ánh mắt anh giây phút hiện ra sự buồn bã, có lẽ vì do nhắc đến An Hạ. Quả nhiên, Bối Nghi gần đây kì lạ là vì vẫn còn thương nhớ em gái, cũng đúng thôi, mất đi người thân thiết, ảnh hưởng tinh thần một thời gian là chuyện đương nhiên.
Thậm chí bản thân anh còn bị ảnh hưởng, đột ngột An Hạ xảy ra chuyện, đêm hôm đó còn chính là đêm anh và An Hạ xảy ra vấn đề. Cho nên La Thành Dương cũng bị ảnh hưởng một chút, hôm đó anh mạo phạm An Hạ, vẫn còn chưa kịp hoà giải.
Nhìn thấy Bối Nghi ngồi trên giường bệnh, vốn anh không ưu thích Bối Nghi lắm, đêm ở chuyến dã ngoại bị anh bắt bài ghen tỵ với em gái, anh còn nảy sinh một ít ác cảm. Nhưng dù sao thì Bối Nghi vẫn rất yêu thương An Hạ, nhìn cô buồn bã như vậy, bỗng dưng ác cảm trong anh dịu đi một phần, trong ánh mắt nhìn cô phần dịu dàng hơn.
Dù sau, Bối Nghi cũng là hôn thê của anh, anh không nên có ác cảm với cô mãi được.
Còn tiếp...
(P/s Đến đây thì mọi người đã rõ, anh La ban đầu giữa hai chị em thì ảnh để ý An Hạ hơn Bối Nghi, nhưng vì sao anh lại lựa chọn trao đổi liên lạc và hẹn với Bối Nghi. Bởi vì hôm cho An Hạ về cùng, anh nhìn thấy bức tranh, anh nghĩ An Hạ đã có ý trung nhân cho nên mới chọn Bối Nghi.
Nhưng thật tâm anh vẫn chỉ chú ý tiểu ngốc nghếch An Hạ, ba lần bảy lượt bị An Hạ khơi dậy dục vọng, lẽo đẽo theo cô thì bị từ chối thẳng thừng *Mang tiếng bad boy mà bị phũ quá*. Anh từ hôm bắt bài Bối Nghi thì không có tình cảm với Bối Nghi, nhưng hôn sự đã quyết thì phải hành, anh nghĩ sẽ tiến hành hôn sự giống như một trách nhiệm thôi nhưng mà ai ngờ đâu, vài bữa bị chị "Bối Nghi" làm cho u mê mệt luôn.
Nghiệt ngã quá *Chấm nước mắt*)
_ThanhDii