Hoắc Minh bắt đầu tỉnh dậy, cô nhìn thấy thì vui mừng khôn siết đi đến đỡ cậu.
- Minh à cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, có thấy đau chỗ nào nữa không.
- Hự ự..Mình thấy chóng mặt quá..còn cậu thì sao?
- Cậu thấy chóng mặt sao? Ừ đúng rồi vì cậu chưa ăn gì từ hôm qua cơ mà.
Cô đi đến chiếc bàn gần đó lấy 1 cái bánh rồi đưa cho cậu ăn vì lúc nãy có 1 cô hầu thấy thương cho Hoắc Minh và cô nên đã lén lút đưa bánh cho cô.
- Này cậu mau ăn đi.
Hoắc Minh cầm lên ăn, dáng vẻ mệt nhọc, tay run rủn từ từ đưa bánh lên miệng cắn 1 miếng nhỏ trông cậu hiện tại rất tiều tụy. Trong đầu toàn là hình ảnh của những tên đã cưỡng bức cậu và Trịnh Thiên đã dùng kìm nhổ móng chân của cậu. Căm hận, đau đớn nhưng cậu sẽ không nản chí đâu, cậu sẽ cố gắng để thoát khỏi đây và đưa cô ra.
Cô biết cậu rất đau nên đã an ủi cậu.
- Đừng buồn mà Minh, chắc chắn sẽ có cách thoát ra khỏi đây thôi, hãy nén lại nỗi đau đó..mạnh mẽ lên mình vẫn sẽ mãi bên cậu mà.
Giọng anh trầm trầm
- Ừm chúng mình nhất định sẽ thoát khỏi đây.
Cô nhìn xuống bàn chân cậu được bó băng cẩn thận nhưng nhìn bên ngoài nó vẫn rỉ ra máu mà xót xa, hốc mắt cay cay mà càng hận bản thân mình.
- Ngón chân của cậu..có thấy đau nữa không? Nó nó vẫn chảy máu kìa.
- À mình không thấy đau nữa..
- Sao cậu lại..chịu đựng được hay như vậy chứ, cậu đã bị mất đi ngón chân đó..mình, mình chỉ muốn gánh thay nỗi đau đó cho cậu thôi Minh à..mình thực sự.....
Cô chưa kịp nói hết đã bị tay anh chặn môi lại.
- Đủ rồi không cần vậy đâu mình vẫn chịu được. Mình cũng là 1 người đàn ông nhất định sẽ đứng ra bảo vệ cậu trong bất kì hoàn cảnh nào.
Lời nói trầm ấm này của cậu đã khiến cảm xúc bên trong cô dâng trào, cô cũng thật may mắn khi đã có 1 người bạn tốt như cậu. Nước mắt tuôn ra, hai tay cô ồm chấm lấy đôi vai gầy của cậu khóc to.
- Hức hức Minh à..Minh cậu thật tốt mà hức hức, huhu
Cậu cũng ôm lại cô, 2 tay siết qua eo ôm chặt lấy cô, ngả đầu mình vào hõm cổ của cô.
- Được rồi không khóc nữa..nín đi
Nước mắt nóng hổi của cô tràn ra làm ướt 1 góc áo của Hoắc Minh, cô đặt trán mình vào trán của cậu thủ thỉ điều gì đó trông 2 người như 1 cặp tình nhân đang quấn quýt, yêu thương. Cậu cũng đã cảm nhận được tấm lòng và sức nóng từ cơ thể cô, trong lòng cậu đã yêu một người con gái và đó chính là cô Nhi Lan. Thấy người con gái mình yêu khóc lóc như thế cậu cũng rất đau lòng.
Cả người cô ngồi lên cậu, hai chân vòng qua hông cậu mà ngồi sát vào khóc sướt mướt, hai người cứ ôm ấp nhau như thế này mãi nhưng lại không ngờ trong căn phòng này có một cái camera đã ghi lại hết tất cả những hành động từ nãy đến giờ của cô và Hoắc Minh. Và có 1 người đàn ông đã quan sát lại hành vi ôm ấp của hai người chính là Trịnh Thiên. Trong lòng bội bực khó chịu anh tức tới nỗi trên tay cầm ly rượu mà bóp vỡ nó bắn tung tóe khắp sàn mà rượu lại là rượu quý được nhập khẩu từ Pháp.
- Ha lại còn dám ôm ấp nhau gần gũi như thế sao, đúng là không sợ chết đây mà, cô giỏi lắm Nhi Lan dám âu yếm với thằng khác trước mặt tôi sao..để coi lần này..tôi sẽ làm nhục cô như thế nào. Tôi sẽ khiến cô phải nhục nhã trước mặt hắn ta khiến cô không thể nào quên được sự nhục nhã đó.
Sự nóng giận bộc phát nhanh hơn khi anh nói dứt câu liền đứng dậy quất phăng cái ghế ra xa, đạp bàn ghế lộn xộn. Ánh mắt màu hổ phách lóe lên tia sáng đỏ trong bóng tối rồi anh nhanh chân mở cửa đi ra khỏi phòng.
- Nhi Lan lần này tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.
…
Cô và Hoắc Minh ôm nhau mãi đến giờ mới chịu buông nhau ra, vừa lúc mới buông người anh ra cô cảm thấy ê ẩm người vì ôm anh trong tư thế ấy hơi lâu.
- A
Cậu nhanh tay đỡ lưng cô.
- Cậu sao vậy? Thấy mỏi người lắm sao? Có cần mình xoa không.
- À..mình không sao đâu..hì.
Cô mỉm cười dịu dàng với cậu khiến trái tim cậu đập 1 lúc nhanh hơn. Rồi đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, hàng mi cong cong của cô khẽ rung mà ngại ngùng quay mặt đi. Cậu thấy vậy cũng cười theo.....Khoảnh khắc vui đùa nhẹ,nhàng ấy đã bị phá tan bởi tiếng cửa và tiếng hét của Trịnh Thiên.
- VUI ĐÙA ĐỦ CHƯA
Bắt gặp ánh mắt sắc bén như dao găm đang ghim lên khuôn mặt của cô và Hoắc Minh . Biết được chuyện tồi tệ gì sắp sảy ra nên cậu đã đứng lên che chắn cho cô vì anh không muốn cô phải đau khổ thêm nữa rồi giọng nói cương quyết của anh vang lên:
- ĐỪNG CÓ ĐỘNG ĐẾN CÔ ẤY
Cậu lườm lại anh rồi hai người đàn ông cứ đứng đó lườm nhau. Cô biết cậu vừa làm chuyện gì nên đã kéo áo cậu lại rồi sợ sệt thì thầm vào tai.
- Cậu đang làm gì vậy Minh? Mình đã nói với cậu như thế nào hả? Là đừng chọc giận hắn ta, bộ cậu đã quên hắn ta đã làm gì với cậu khi hắn ta tức giận sao?
- Tin mình đi Minh à đừng làm vậy nữa, mình không muốn cậu vì mình mà phải rơi 1 giọt máu nào nữa đâu, mình sợ lắm..
Giọng cô dần dật pha thêm 1 chút sợ hãi, cậu đã trấn an cô đặt tay mình lên bàn tay thon dài của cô nhẹ giọng:
- Mình biết mà, nhưng mình sẽ không để hắn ta chạm vào người cậu đâu.
Ánh mắt anh đã va phải cái hành động tay cậu đặt tay mình lên tay cô rồi nhẹ giọng như thế làm máu trong người cậu sôi sùng sục
- ĐỦ RỒI - hét lên
- ÂN ÁI NHƯ THẾ LÀ ĐỦ RỒIII, HÀNH ĐỘNG CỦA CHÚNG MÀY LÀM TAO PHÁT ỚN.
- Người đâu vào trói hắn ta lại.
Rồi 1 đám người hung hăng từ ngoài bước vào cầm theo 1 sợi giây thừng to bước vào. Cô hốt hoảng ôm chặt lấy cậu nhưng lại bị 1 tên tát vào mặt đau đớn rồi hất cô ra đến trói Hoắc Minh lại rồi đấm cậu nhiều phát vào bụng.
Cô đau đớn hét lên:
- Làm ơn xin các người đấy đừng đánh cậu ấy nữa mà.
Cậu bị bọn chúng đánh đến ngã ra sàn miệng thì bị chảy máu nhưng lại không phản kháng.
- huhu đừng đánh nữa mà..
Cậu bị trói chặt tay chân nằm sõng soài dưới sàn, đán cậu xong bọn chúng đi ra ngoài. Anh đi đến kéo cô về phía mình cô thì vùng vẫy.
- Thả tôi ra đi..Hoắc Minh cậu ấy đã làm gì có lỗi với anh mà anh lại sai người đánh cậu ấy hả? - quát lớn
Cô căm phẫn đến tột độ rồi nhổ nước bọt vào khuôn mặt không tì vết của anh khiến anh điên tiếc bấu mạnh vào vai cô.
- Cô dám nhổ nước bọt vào mặt tôi..được lắm tôi sẽ cho thấy thế nào là cái giá phải trả khi làm tôi tức lên.