“Chờ lúc nữa bọn hắn đi ra khỏi tòa số Ba, chúng ta thử một chút không?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Khoảng cách quá xa, không thể nào được.”
Trình Quý Khoan: “Tôi có thể xuống lầu dưới để bắn.”
“Không được.” Nguyễn Ngưng thẳng thừng từ chối: “Tòa số Ba nằm ngay sát mặt đường, bọn họ có thể chạy trốn dễ dàng.”
“Chúng ta nổ súng nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn bị thương hai, ba tên, lần sau bọn họ đến sẽ càng đề phòng hơn, hoặc là sẽ đến vào ban đêm, chúng ta sẽ rất khó bảo vệ bản thân mình.”
Trình Quý Khoan im lặng một lúc, nói: “Được rồi, tôi nghe cô.”
Nguyễn Ngưng nghĩ một lát rồi nói: “Bọn họ là loại người không dễ thỏa mãn khi mới chỉ chiếm được một hay hai tòa, nhưng chờ bọn họ vào địa phận của chúng ta, bắt rùa trong hũ thì sẽ dễ dàng hơn.”
Trình Quý Khoan nói: “Quý Lịch cũng không tệ lắm, mặc dù em ấy có hơi mệt, nhưng chỉ việc bóp cò thôi thì không thành vấn đề.”
Ánh mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Vậy càng tốt.”
Hai người đứng đó trao đổi thêm vài chuyện nữa, lúc này ở dưới lầu vàng lên tiếng bước chân dồn dập, Vưu Đại Phúc vọt ra từ lối thoát hiểm.
Ông thấy hai người đều đang đứng ở hành lang, vội vã nói: “Hai người nghe chưa, có ăn cướp đến chung cư của chúng ta.”
Trình Quý Khoan không lên tiếng, Nguyễn Ngưng nói: “Muốn không nghe được cũng khó, hai bọn tôi đang bàn bạc về kế hoạch để tự bảo vệ chính mình.”
Vưu Đại Phúc trừng to mắt: “Cái này mà cũng cần bàn bạc hả, trực tiếp nổ súng bắn bọn họ không phải là xong rồi sao.”
Nguyễn Ngưng nói: “Nổ súng là chuyện tất nhiên rồi, nhưng số lượng đạn của chúng tôi có hạn, cũng chỉ có ba người có thể bắn súng được, chuyện còn cần thương lượng duy nhất bây giờ là xử lý mấy tên còn lại như thế nào, tránh tình trạng mở một cuộc chiến dai dẳng.”
Vưu Đại Phúc sửng sốt: “Cô biết nhiều thứ thật, nếu có con tôi ở đây thì tốt rồi, một mình nó cũng có thể hạ mười tên bọn chúng.”
Nguyễn Ngưng im lặng nghe ông khoe khoang.
Vưu Đại Phúc lại hỏi: “Bác sĩ Châu thế nào rồi? Con trai của bà ấy đang rất lo lắng.”
Nguyễn Ngưng nhìn Trình Quý Khoan, Trình Quý Khoan trả lời: “Cô ấy hiện tại rất ổn, vẫn không có dấu hiệu bị sốt hay gì cả, nhưng mà cũng cần quan sát thêm hai ngày nữa.”
Vưu Đại Phúc thở phào: “Vậy thì tốt rồi.”
Đột nhiên, tòa số Ba bên kia lại vang lên tiếng kêu cứu.
Những tiếng hét này ngoại trừ kêu cứu do lương thực bị cướp bóc, bị đánh, phần nhiều là tiếng kêu thảm của phụ nữ.
So với đám người bên tòa nhà này, thì rõ ràng bọn người kia càng độc ác hơn, xem ra trước tận thế bọn chúng cũng đã làm không ít chuyện.
Nguyễn Ngưng cau mày, nói: “Anh Trình, đêm nay anh không cần gác đêm,nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai không chừng bọn chúng sẽ đến chỗ chúng ta.”
Trình Quý Khoan gật đầu.
Sau khi quay lại phòng, Nguyễn Ngưng bắt đầu luyện tập lắp ghép cung phức hợp làm sao để mũi tên bắn ra có sức sát thương tối đa.
Tuy không mạnh bằng súng ống, nhưng cung phức hợp có tầm bắn đạt tới bảy mươi mét, có điểm trừ là khoảng cách quá xa thì lực bắn cũng giảm dần.
Nhưng chỉ có hai hộp đạn súng lục, cô phải tích trữ càng nhiều đạn mới có thể đối mặt với tình cảnh ngày càng khốn khó này.
Tóm lại, vũ khí của họ vẫn còn chưa đủ dùng.
Cô còn đang suy nghĩ biện pháp đối phó, hệ thống đột nhiên nói: “Kí chủ! Sở Định Phong đi ra ngoài!”
Nguyễn Ngưng chửi thề một tiếng: “Đúng như dự đoán, đi ra ngoài trễ hơn cả bọn cướp, kém thật.”
Đợi một chút, cô hỏi: “Anh ta có phải đi tìm Châu Tiểu Nhiễm không?”
Hệ thống trả lời: “Không có, anh ta đang cạy cửa căn hộ trước kia của cô.”
Dựa vào tuyến thời gian trong nguyên văn của quyển sách, hai ngày trước chủ nhân cơ thể này đã đi tìm Sở Định Phong để cầu cứu, bây giờ cô không làm vậy nhất định sẽ khiến Sở Định Phong nghi ngờ cô có vấn đề, vậy nên chạy tới cạy cửa?
Anh ta muốn tìm manh mối gì hay sao?
Hệ thống lại bắt đầu tường thuật trực tiếp: “Sở Định Phong lục lọi trong phòng của chủ nhân cơ thể này, hình như đang tìm thứ gì đó.”
“Nhưng anh ta tìm mãi vẫn chưa tìm ra.”