Nguyễn Ngưng biết Ngô Tấn đang tiếp tục vào nhà cướp bóc, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ: “Hệ thống, trong ta không ở tòa nhà này, nhưng có hai anh em Trình Quý Lịch và Trình Quý Khoan ở đây, cuối cùng bọn họ có xảy ra tranh chấp với Ngô Tấn không?”
Hệ thống trả lời: “Tác giả không miêu tả cụ thể nên 00125 cũng không biết.”
Nguyễn Ngưng đoán có lẽ đã xảy ra chuyện, nhưng nếu đến cuối Ngô Tấn vẫn còn sống, chỉ sợ sẽ kết cục không được tốt đẹp lắm.
Cô bắn một mũi tên ra.
Lúc này, đột nhiên hệ thống nói: “Ký chủ, Sở Định Phong ra khỏi nhà.”
Nguyễn Ngưng cảm thấy vô cùng hứng thú: “Tình tiết câu chuyện đã đến rồi?”
“Vâng, hôm nay chính là ngày Sở Định Phong ra ngoài rồi gặp được Châu Tiểu Khuyết.”
“Trong sách, vì Châu Tiểu Nhiễm sốt nên Châu Tiểu Khuyết không thể nào không ra ngoài tìm thuốc hạ sốt. Cô ấy không có thuyền, chỉ có thể tháo ván cửa xuống để dùng đỡ, sau đó được Sở Định Phong cứu, đối phương còn cho cô ấy một ít thuốc hạ sốt, và một hộp bánh mì.”
Nguyễn Ngưng nhếch môi cười: “Bây giờ không cần nữa.”
Hệ thống: “Đúng là Châu Tiểu Khuyết không đi ra ngoài, nhưng không biết Sở Định Phong có gặp được kỳ ngộ gì không, dù sao hắn cũng là con cưng của số phận mà.”
Nguyễn Ngưng chậm chạp lắp mũi tên vào cung liên hợp.
Hệ thống thức thời ngậm miệng.
Hôm nay Trình Quý Lịch không đến nhà cô, Nguyễn Ngưng tự luyện tập cung liên hợp cho đến khi hai khuỷu tay đau nhức mới chịu dừng lại.
Cô cất cung tên vào, rồi lấy ra một cái máy mát xa, vừa mát xa vừa hỏi: “Tình hình bên chỗ Sở Định Phong thế nào rồi?”
Hệ thống rầu rĩ trả lời: “Hắn đi ra ngoài nhưng không gặp được Châu Tiểu Khuyết.”
“Nhưng sau khi hắn về nhà lại có một cô gái đến cửa tìm hắn.”
Nguyễn Ngưng: “Woa!”
Hệ thống buồn bực: “Ký chủ à, ngài còn ở đó mà cảm thán hả, bằng cách này hắn có thể nhận được điểm cống hiến của gia tộc, đây là một đả kích nặng nề đối với chúng ta.”
Nguyễn Ngưng di chuyển máy mát xa đến chỗ khác: “Đừng nói ngươi nghĩ chỉ cần ra một đòn đã có thể giải quyết nam chính nhé, nếu thế thì hắn còn làm nam chính làm gì?”
Hệ thống lấy lại tự tin: “Đúng vậy, ký chủ nói đúng, chúng ta nhất định phải tiếp tục nỗ lực.”
Nguyễn Ngưng hỏi: “Đối phương là ai?”
“Là một bà vợ nội trợ khoảng ba mươi hai tuổi, trong nhà còn có một người chồng, chồng của cô ta hết ăn rồi lại nằm, hai người không hề chuẩn bị thứ gì cả.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Sở Định Phong muốn làm kẻ trộm giống Tào Tháo à.”
Hệ thống tỏ vẻ bản thân nghe không hiểu.
Lúc Nguyễn Ngưng đang chuẩn bị nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Có sự tồn tại của cửa thoát hiểm, người gõ cửa cũng chỉ còn lại hai người hàng xóm ở bên cạnh, Nguyễn Ngưng cất máy mát xa trở lại không gian, dọn dẹp sơ qua một hồi, sau khi thấy trong phòng không còn đồ gì khác mới đứng dậy ra mở cửa.
Qua mắt mèo, cô thấy người tới là Trình Quý Khoan.
Kỳ lạ là anh đang đeo một cái khẩu trang.
...
Trong lòng dâng lên dự cảm không ổn, Nguyễn Ngưng đưa tay mở cửa.
Vừa nghe thấy tiếng động, Trình Quý Khoan ở bên ngoài lập tức nói: “Nguyễn Ngưng, không cần mở cửa đâu. Tôi tới đây để nói cho cô biết, Quý Lịch bị sốt rồi, hiện tại đã là ba mươi bảy độ rưỡi. “
“Hai ngày nay con bé chủ yếu ở chung với cô, buổi tối cô phải chú ý nhiệt độ cơ thể.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Đã uống thuốc hạ sốt chưa?”
“Vừa mới uống.” Giọng nói của Trình Quý Khoan qua lớp khẩu trang nghe có hơi rầu rĩ: “Tố chất cơ thể của con bé rất tốt, cô không cần lo lắng.”
Nguyễn Ngưng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy: “Còn anh, anh có sao không?”
Trình Quý Khoan trả lời: “Không sao, nhưng vì bây giờ mới sốt thôi, còn chưa xác định được có phải bệnh truyền nhiễm hay không. Trong thời gian này chúng ta đừng gặp mặt.”
“Được.” Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc lại đưa ra lời hứa hẹn: “Hai người chú ý an toàn, có chuyện cần giúp cứ đến tìm tôi.”
Sau khi Trình Quý Khoan rời đi, Nguyễn Ngưng cẩn thận nhớ lại những chi tiết trong, trong môi trường ẩm ướt mưa nhiều rất dễ lây lan dịch bệnh, quả thật trong sách có nhắc đến việc có rất nhiều người bị sốt, thậm chí có người còn vì thế mà qua đời.