Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 79




Dáng người của ông ta không cao, có lẽ vì từ đầu đã gầy nên sau khi bị đói ông ta chỉ còn da bọc xương, lưng hơi còng, mí mắt rũ xuống, giống như một người sắp chết.

Nguyễn Ngưng vừa cảnh giác, vừa ung dung đi đến sau cửa thoát hiểm: “Ông tìm tôi có chuyện gì?”

Ông lão ấy kích động nói: “Có phải hôm nay Tần Duệ Đức đã đến tìm cô không?”

Nguyễn Ngưng biết ông ta tới đây để làm gì: “Phải.”

Ông lão càng kích động hơn, ghé vào cửa hỏi: “Có phải ông ấy tìm cô để mượn thuyền không, cô có cho mượn không?”

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi đã hứa với ông ấy chỉ cần ông ấy đưa vật tư cho tôi trước thì tôi sẽ cho ông ấy mượn thuyền.”

Hai chân ông lão lảo đảo, vô cùng đau lòng: “Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay mà, quả nhiên là như thế.”

“Lão Tần, ông chết oan uổng quá!”

Nói xong, ông lão lại than thở khóc lóc.

Nguyễn ngưng không nói gì, cũng không xoay người bỏ đi.

Ông lão lau nước mắt, nhìn Nguyễn Ngưng: “Cô bé, để cô chê cười rồi, tôi và lão Tần đã quen biết hơn ba mươi năm, tuy ông ấy luôn thích làm người lãnh đạo nhưng dù sao cũng là một người tốt, không ngờ lại có kết cục thế này.”

Nguyễn Ngưng nói: “Xin hãy nén bi thương.”

Mặt mày ông lão xám như tro tàn: “Mấy người già chúng tôi không còn sống được bao lâu nữa.”

“Nhưng trong nhà tôi còn một đứa cháu, nhà lão Tần có một cô con dâu và một đứa cháu nội, bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Nguyễn Ngưng im lặng một lát rồi nói: “Mấy người có thể đợi thêm hai ngày nữa, không chừng sẽ có người đến cứu trợ?”

Bây giờ ảnh hưởng của Siêu bão Mặt Trời đã biến mất, chắc chắn sẽ có người tìm cách để khôi phục giao thông.

Dựa theo những gì trong sách viết thì sáu ngày nữa sẽ có đội cứu hộ đầu tiên đến đây.

Khoảng thời gian này nhìn thì rất dài nhưng dưới tình huống tất cả phương tiện giao thông bị hư hỏng nặng, muốn sửa lại trực thăng vận chuyển cũng không dễ.

Những người dám trở thành người đầu tiên lái những chiếc máy bay này đều đã ký giấy sinh tử.

Lại thêm trời mưa không ngớt, gần như là đánh cược cả mạng sống.

Ông lão nghe Nguyễn Ngưng an ủi, tâm trạng vẫn không thả lỏng hơn chút nào, ngược lại càng suy sụp hơn.

Ông ta nói: “Cô bé, cô không biết đâu, tôi với lão Tần cũng rất mong sẽ có người tới cứu, nhưng lại sợ bọn họ phải mạo hiểm tính mạng mà tới cứu chúng tôi.”

Chúng tôi đã sống hơn nửa đời người, hy vọng mai sau sẽ được an hưởng tuổi già.”

“Không ngờ lại đột nhiên xảy ra Siêu bão Mặt Trời gì gì đó, con trai cả của lão Tần ở bên ngoài làm ăn, còn con út đang ở cơ quan, trong đêm đã bị gọi đi, vẫn chưa có tin tức gì, cũng không biết có còn sống hay không.”

Ông lão nói tới đây, nước mắt lại chảy xuống: “Con trai tôi vẫn đang ở trong quân đội, bây giờ cũng không biết tình hình thế nào.”

Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Ông cố gắng kiên trì thêm vài ngày nữa, chắc chắn sẽ có máy bay tới.”

Ông lão lắc đầu, đôi mắt lờ mờ chợt sáng lên: “Cô bé, thuyền của cô mượn như thế nào, có thể cho tôi mượn không?”

Nguyễn Ngưng nhìn cơ thể gầy như que củi và khuôn mặt trắng bệch của ông ta, nhíu mày nói: “Ông muốn ra ngoài?”

“Không đi thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ tìm Ngô Tấn đòi thức ăn? Tôi phải đi ra ngoài.” Ông lão nói: “Bây giờ mẹ góa con côi đều đang trông đợi vào tôi, mấy đứa nhóc đã phải nhịn đói nguyên một ngày rồi, cô bé à, rốt cuộc phải đưa cái gì mới có thể mượn được thuyền.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, nói: “Tuy mấy người không có đồ ăn nhưng tôi có thể lấy vàng.”

Ông lão nói thầm: “Vàng hả? Chắc con dâu của ông Tần có vàng.”

Nguyễn Ngưng nói: “Nếu ông vẫn khăng khăng muốn mượn thuyền thì rạng sáng ngày mai hãy đến tìm tôi, đến lúc đó chúng ta tiền trao cháo múc.”

Ông lão chém đinh chặt sắt nói: “Không thành vấn đề.”

Một đêm này Nguyễn Ngưng ngủ không được yên giấc.

Sau khi tỉnh dậy, cô cầm điện thoại lên xem thì đã khoảng bốn giờ ba mươi sáng.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, sửa soạn lại bản thân rồi lấy thuyền cao su đi đến cửa thoát hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.