Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 402




Lệ Lệ nhíu mày: “Không được, trên đường có rất nhiều biến cố, lỡ như hắn chạy trốn thì sao?”

Ân Gia Nhu: “Thế này đi, Lệ Lệ, cô mang Sở Định Phong ra, trước tiên chúng ta cứ xem hắn có phương tiện giao thông gì rồi tính tiếp.”

Mọi người không phản đối.

Bên kia, Lệ Lệ đứng dậy, đi đến căn nhà gỗ nơi Sở Định Phong đang bị giam giữ.

Thiết bị theo dõi của Nguyễn Ngưng vẫn còn ở đó, cô mở thiết bị theo dõi ra quan sát tình huống bên đó.

Khoảng ba đến năm phút sau, Lệ Lệ nhờ cô gái thường canh cửa mở cửa đi vào trong đánh thức Sở Định Phong.

Sau khi Sở Định Phong mở mắt, hắn nhìn chằm chằm phía trước.

Lệ Lệ nheo mắt: “Tôi bảo anh đi theo tôi, anh có nghe không?”

Sở Định Phong nhìn Lệ Lệ, rồi chống khuỷu tay xuống đất, loạng choạng đứng dậy.

Bởi vì đã lâu không cử động nên ngay cả đi đứng cũng không xong.

Thật ra đám người Ân Gia Nhu không có khóa Sở Định Phong lại, mặc dù nhà gỗ nhỏ nhưng tuyệt đối vẫn tốt hơn phải rơi vào tay Trình Nghĩa Lãng nhiều, còn Sở Định Phong là chán nản nên không muốn động đậy.

Mới đi được hai bước, hắn đã muốn té.

Lệ Lệ không cảm xúc đi theo hắn: “Mau lên, có cần tôi tìm người cõng anh không?”

Hai người một trước một sau ra cửa, vừa hay đụng phải Hầu Vũ Hàm đang đi tới,

Hầu Vũ Hàm sửng sốt.

Lệ Lệ cũng không biết mấy ngày trước Hầu Vũ Hàm từng xông vào nơi giam giữ Sở Định Phong, cô ấy gật đầu với Hầu Vũ Hàm, sau đó dẫn theo Sở Định Phong đi về phía trước.

Hầu Vũ Hàm lại hỏi: “Hai người đi đâu vậy?”

Lệ Lệ nói: “Thủ lĩnh căn cứ đang họp, có chuyện muốn hỏi hắn.”

“Không phải hắn không thể nói chuyện sao?”

“Hiển nhiên là chúng tôi sẽ có cách.”

Hầu Vũ Hàm dừng một chút: “Lệ Lệ, rốt cuộc người này là ai, tôi thấy hình như Gia Nhu rất xem trọng anh ta.”

Mới chỉ nói vài câu mà xung quanh đã có rất nhiều người tò mò đến xem, hình như còn đang nhỏ giọng thảo luận.

Lệ Lệ không muốn tiếp tục dây dưa: “Tôi cũng không rõ lắm, là chỉ huy bảo tôi dẫn hắn tới hỏi chuyện, bên kia vẫn đang chờ tôi.”

Ý là bảo Hầu Vũ Hàm tránh ra, Hầu Vũ Hàm cũng nhìn thấy mọi người đang tụ tập lại gần nên nói: “Vậy cô đi đi, mấy người họp trước, khi nào có thời gian tôi sẽ đến gặp Gia Nhu.”

Lệ Lệ giơ tay phải lên, chuẩn bị nắm lấy cánh tay Sở Định Phong, kéo hắn rời khỏi đây.

Không ngờ, Sở Định Phong lại đột nhiên chạy tới trước mặt Hầu Vũ Hàm, sau đó hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.

Hắn đã nghe thấy giọng nói của cô gái này hai lần, có vẻ cô ấy không hung ác như những người phụ nữ khác trong căn cứ này.

Tất cả những gì hắn có thể làm là cầu xin cô ta, nói không chừng sẽ có bước ngoặt!

Hầu Vũ Hàm sửng sốt không thôi.

Mặc dù Sở Định Phong không thể nói chuyện nhưng có thể dùng ánh mắt ra hiệu, những người quỳ xuống trước mặt cô ta đều là muốn cầu cứu.

Đầu óc Hầu Vũ Hàm hỗn loạn trong vài giây, sau đó Lệ Lêệ vội vàng đi tới, đá Sở Định Phong xuống đất, rồi nhặt một hòn đá trên mặt đất đập vào đầu hắn.

Chỉ trong giây lát, Sở Định Phong đã ngất xỉu, trên đầu có máu.

Hầu Vũ Hàm la lớn: “Lệ Lệ.”

Lệ Lệ: “Xin lỗi, tôi quên mất cô không thể thấy máu.”

Hàm Vũ Hàm lắc đầu: “Trên tay cô dính máu, lát nữa nhớ rửa sạch.”

Lệ Lệ gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu với cô gái phụ trách giám sát canh giữ nhà gỗ nhỏ, sau đó hai người khiêng Sở Định Phong vào trong lều.

Ân Gia Nhu đã biết có chuyện gì xảy ra, cô ta không ra mặt, tránh cho càng nhiều người chú ý hơn.

Sau khi cầm máu cho Sở Định Phong, Ân Gia Nhu bảo Lệ Lệ làm Sở Định Phong tỉnh lại.

Bên kia, Sở Định Phong tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, nhìn thấy cơn ác mộng lớn nhất trong đời mình.

Chính là người phụ nữ có tâm địa rắn rết này, chính người phụ nữ này đã cắt đứt huyết mạch của hắn, bàn tay vàng lớn nhất của hắn.

Từ giờ về sau, hắn không thể sinh con đẻ cái nữa.

Sở Định Phong hận Ân Gia Nhu đến mức khi nhìn thấy cô ta, trong mắt hắn tràn đầy hận ý, muốn tiến lên ăn tươi nuốt sống cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.