Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 368




Nguyễn Ngưng đi vào trong đại sảnh, chọn một ít thức ăn cho vào đĩa, rồi rưới nước salad lên.

Ăn được năm phút, đột nhiên có một người đàn ông ngồi xuống trước mặt Nguyễn Ngưng.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra là một người nước ngoài. Vì không rõ lai lịch của đối phương, Nguyễn Ngưng tiếp tục cúi đầu ăn, không nói gì.

Người nước ngoài nói tiếng Trung rất lưu loát: “Ông Thẩm, tôi rất thích bức tranh ông mang đến, thật sự ông không cân nhắc giảm giá sao?”

Xem ra Thẩm Minh Phóng đang bán đồ cổ, chỉ có trên con tàu này thì đồ cổ mới có giá trị.

Tám phần người này là nhà môi giới. Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Bây giờ tôi không thiếu tiền, nếu các anh có thể bán cho tôi hai cái, ngược lại tôi sẽ rất mừng đấy.”

Ánh mắt người nước ngoài sáng lên: “Thật sao?

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

Người nước ngoài nói: “Trong tay tôi đúng là có một vài món cần bán, dù sao cũng có vài người đã lên tàu được hai năm, đã tiêu tốn không ít tiền của.”

Nguyễn Ngưng giả vờ không quan tâm: “Anh có thể báo giá nhưng tôi muốn xem hàng trước.

Người nước ngoài nói: “Được, chờ chúng ta dùng cơm xong, tôi dẫn anh đi thưởng thức.

Hai người tiếp tục dùng cơm, dù sao cũng là đồ ăn miễn phí nên cô ăn rất vui vẻ.

Sau đó, người đàn ông đưa cô vào phòng mình.

Căn phòng này lớn hơn, xa hoa hơn so với căn phòng của Thẩm Minh Phóng, Trong phòng có năm người phụ nữ và hai bé trai đang bị nhốt trong chiếc lồng sắt, nhìn bộ dạng có vẻ tên này có khẩu vị khá đặc biệt, nam nữ đều ăn hết.

Người nước ngoài chỉ vào một cậu bé, nói: “Tôi vừa mua đứa bé này, ông Thẩm cảm thấy thế nào?”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Anh thích là được rồi, tôi không có ý kiến.”

Người nước ngoài cười ha ha: “Ở đây lâu thì ông Thẩm cũng sẽ muốn nếm thử những kích thích mới lạ giống như tôi.”

Nguyễn Ngưng cười mà không nói gì, đi theo người nước ngoài vào kho báu của anh ta.

Tương tự, căn phòng này cần nhận dạng dấu vân tay và chìa khóa.

Đầu tiên, người nước ngoài giới thiệu cho cô vương miện và một bộ trang sức của nữ hoàng.

Bộ này trị giá không phẩy bảy giá trị may mắn, xem ra năm đó có thể xưng bá tận trời, đúng là vận khí ngút ngàn.

Người nước ngoài này đúng là một tay môi giới, bảo vật nhiều đến mức cô đếm không xuể, trong đó có sáu món là của Trung Quốc, không biết là do người giàu của Trung Quốc sống trên thuyền bán, hay là người nước ngoài gửi bán.

Dù sao, tổng cộng là mười bốn phẩy hai giá trị may mắn, thật sự làm người ta phải kinh ngạc.

Cô cảm thấy kho báu trong nước đã bị người giàu nước ngoài hốt sạch cả rồi.

Chắc chắn Nguyễn Ngưng không mua nổi mấy thứ này, cô xoay người cười tủm tỉm với người nước ngoài.

Một lát sau, Nguyễn Ngưng cải trang thành người nước ngoài, còn mười bốn phẩy hai giá trị may mắn kia đã vào không gian của cô

Cộng thêm bốn phẩy ba điểm trước đó, hiện tại mỗi ngày có thể tăng mười chín phẩy bảy điểm may mắn.

Thật ra thì cô có giữ số vật phẩm này cũng vô dụng thôi, nếu như có thể kết thúc nhiệm vụ, cô sẽ quyên góp cho giám đốc Lục bảo quản.

Khi cô đi ra bên ngoài, bảy người trong lồng vừa thấy cô đã run lên lẩy bẩy

Nguyễn Ngưng phát hiện khắp người bọn họ đều là vết roi, cô nghĩ ngợi rồi cầm lấy hộp thịt mở ra, đặt trước lồng.

Bọn họ cũng không dám ăn, vì vốn tiếng Anh mèo cào của mình nên Nguyễn Ngưng không dám mở miệng nói chuyện, dứt khoát đi về giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô ra khỏi phòng.

Máy theo dõi phát ra ánh sáng màu đỏ.

Nguyễn Ngưng vui mừng đi vào đại sảnh, đầu tiên cô ăn bữa sáng, sau đó lượn đến phòng Thẩm Minh Phóng, đi vào trong phòng chứa đồ.

Cô thả thi thể của Thẩm Minh Phóng ra, vào lúc Nguyễn Ngưng định dùng thiết bị định vị để trở về.

Lúc này, có người nhấn chuông cửa.

Nguyễn Ngưng nhướng mày, chần chừ một lát vẫn đi tới cạnh cửa, cô nhìn qua mắt mèo phát hiện là Khương Phó Hải.

Ông ta đến làm gì?

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, quyết định mở cửa phòng.

Khương Phó Hải nhanh chóng đi vào, ông ta không khách sáo mà hỏi thẳng: “Will, chuyện lần trước tôi nhờ ông thế nào rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.