Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 337




Lục Trạch nói: “Con đã biết thưa cha.”

Lục Tân Hoa hài lòng ừ một tiếng, rồi lên kế hoạch cho sự nghiệp vĩ đại của mình.

Lục Trạch cũng không phải là một người ăn không ngồi rồi.

Nhìn chung thì mọi mặt của anh ta đều rất ổn, nhưng cứ dính dáng tới phụ nữ là gặp đủ trắc trở.

Ví dụ như trong tiểu thuyết gốc, Lục Trạch là mục tiêu của Sở Định Phong, vì trước tận thế anh ta đã cướp đi phụ nữ của hắn, sau tận thế, hai người lại cùng thích một cô gái ở căn cứ.

Đàn ông bình thường mà tranh giành phụ nữ với nam chính, sao mà không bị vả mặt cho được?

Lục Trạch bị Sở Đình Phong giết chết.

Kết cục của Lục Tân Hoa cũng chả có tốt hơn nhưng vì là nhân vật phản diện nên ông ta được sống lâu thêm một chút.

Ngày hôm sau, Lục Trạch buồn chán rồi lại bắt đầu đi lang thang ở bên ngoài.

Sau một ngày tin đồn lan truyền, giờ đây mọi người đều biết Lục Trạch đến từ căn cứ Tân Hy Vọng, trước đây từng là cậu ấm nhà giàu, bây giờ cha anh ta vẫn còn chút quyền lực.

Người có đầu óc hầu như không dám bén mảng đến gây sự với anh ta.

Lục Trạch đi vòng từ khu A đến khu B, rồi từ khu B đến khu S, hầu như ngóc ngách nào của doanh trại cũng đều có dấu chân của anh ta, là minh chứng rõ ràng nhất cho câu ăn no rửng mỡ.

Bỗng nhiên, anh ta bắt gặp một cô gái xinh đẹp trốn ra khỏi lều.

Vì tò mò, Lục Trạch đã nhón chân đi theo.

Khi đến gần một ngã rẽ ở khu S, cô ta đứng lại đảo mắt nhìn ngó xung quanh, rồi bất ngờ sau lưng cô ta thò ra đôi bàn tay ôm chặt lấy cô ta vào lòng.

Cô ta giật mình khẽ la lên, sau đó quay đầu phát hiện ra chính là Trình Nghĩa Lãng, đưa tay đẩy nhẹ anh ta như trách cứ.

Sau đó hai người bắt đầu trở nên thân thiết.

Lục Trạch không biết cô ta, cũng không biết Trình Nghĩa Lãng, anh ta nhìn một lúc rồi định quay đầu đi, nhưng không ngờ Trình Nghĩa Lãng lại phát hiện ra Lục Trạch đang nấp trong góc.

Nét mặt Trình Nghĩa Lãng nhanh chóng thay đổi, anh ta giơ súng lên muốn giết người bịt đầu mối,, Lục Trạch vội vàng tránh né sau đó chạy về phía đông người.

Sắc mặt cô gái kia trở nên tái nhợt: “Phải làm sao đây?”

Vẻ mặt Trình Nghĩa Lãng thay đổi thất thường, anh ta là kiểu người đã không làm thì thôi mà đã làm thì làm cho tới chốn, nói xong anh ta cầm súng đuổi theo, hét to lên: “Đúng là đồ vô liêm sỉ! Nếu hôm nay tao không giết mày thì tao sẽ không có mặt mũi nhìn thủ lĩnh.”

Chuyện này vừa xảy ra, khu S lập tức trở nên sôi trào.

Có nhiều người sống ở khu A và B cũng chạy đến góp vui, ở đây không có tường bao nên không thể cản được ai cả.

Trịnh Khôn bước ra khỏi lều, thấy Lục Trạch đã chạy đến bên cạnh Lục Tân Hoa rồi, ông ta nhăn mày nói với Trình Nghĩa Lãng: “Có chuyện gì vậy? Chĩa súng vào người khác thì ra thể thống gì?”

Trình Nghĩa Lãng giắt súng lại thắt lưng, giận dữ nói: “Thủ lĩnh à, tôi vừa mới đi tuần tra định kỳ, sau đó phát hiện ra người đàn ông này có ý muốn sàm sỡ chị dâu!”

Lục Tân Hoa nhíu mày.

Lục Trạch bị đổ oan, gân cổ quát: “Mày nói xằng bậy cái gì! Rõ ràng là mày...”

Lục Tân Hoa liếc mắt nhìn anh ta.

Lục Trạch nhanh chóng im lặng, rụt đầu lại trốn sau lưng cha.

Trịnh Khôn nhìn Lục Trạch, sau đó nhìn Trình Nghĩa Lãng, rồi nhìn người phụ nữ đang lau nước mắt.

Ông ta nói: “Lệ Lệ, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Cô gái tên Lệ Lệ khóc lóc nói: “Tôi không biết, tôi vừa định ra ngoài đi dạo, nhưng tôi không ngờ lại va vào một người lạ, anh ta nhất quyết muốn nói chuyện với tôi.”

“Tôi phớt lờ anh ta, nhưng anh ta lại kéo tôi.”

“May mà có phó thủ lĩnh có mặt ở đấy, nếu không anh ta đã sàm sỡ tôi rồi.” Trình Nghĩa Lãng nói: “Thủ lĩnh căn cứ, đúng là như vậy. Chắc chắc thằng nhãi ranh này chắc thấy chị dâu xinh đẹp nên muốn sàm sỡ chị dâu, nhưng may là tôi có mặt đúng lúc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.