Từ đó Trình Sơn trở thành người câm nhưng không thiếu đồ ăn thức uống, sau này còn được chia cho hai người phụ nữ một già một trẻ.
Bây giờ Trình Sơn phát hiện ra bí mật của Sở Định Phong, nhưng ông ta lại không bị làm sao, đồng nghĩa rằng Sở Định Phong không hề nhận ra mình đang bị nhìn lén.
Năng lực của hắn đã bị suy giảm quá nhiều.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, âm mưu này có liên quan đến năng lực của Sở Định Phong, nếu để Trình Quý Khoan tham gia, rất có thể anh sẽ nghi ngờ cô.
Mặc dù Trình Quý Khoan rất thân thiện nhưng cô không dám mạo hiểm.
Nguyễn Ngưng nói: “Chuyện này thật khó tin, có khi nào ông ta đói quá nên mới bị ảo giác không?”
Trình Quý Khoan cau mày, không nói gì.
Nguyễn Ngưng tiếp tục nói: “Đừng để bụng chuyện này, nếu ông ta đã bỏ mặc anh em anh từ lâu, anh không có nghĩa vụ phải chăm sóc ông ta.”
“Tôi nhớ Quý Lịch đã nói ông ta có gia đình riêng, ông ta không dựa dẫm vào đứa con riêng kia à?”
Trình Quý Khoan ậm ừ, cúi đầu xin lỗi: “Vừa rồi tôi quá kích động, đây là chuyện của gia đình tôi, tôi không nên phàn nàn với cô.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười với anh: “Chúng ta là bạn bè, bạn bè chia sẻ cho nhau nghe những chuyện này bình thường.”
“Nhưng hôm nay tôi phải đi trước rồi.” Nguyễn Ngưng nói, đưa chiếc bánh quy nén cô vừa nhặt được cho Trình Quý Khoan: “Đây là đồ mà thiếu tướng Tôn của các anh đánh rơi, giúp tôi trả lại cho anh ta.”
Trình Quý Khoan ù ù cạc cạc cầm lấy bánh quy.
Nguyễn Ngưng cười mà không nói, đi khỏi trại tị nạn.
Trong tiểu thuyết có tên khu dân cư nơi Trình Nghĩa Lãng sinh sống, Nguyễn Ngưng đã đi thẳng đến đó.
Đáng tiếc cô không biết tòa nhà cụ thể, Nguyễn Ngưng đứng đợi bên ngoài một lát, phát hiện khu này không có giếng nước, cư dân phải xếp hàng rất xa để lấy nước.
Nhìn thấy bốn người đi ra khỏi khu dân cư, Nguyễn Ngưng một cái thùng trong không gian ra, lặng lẽ đi theo bọn họ.
Do thiếu nguồn lực, sở chỉ huy tỉnh chỉ có thể khoan mỗi một khu một cái giếng khoan.
Người xếp hàng mỗi ngày đều khác nhau, bốn người không để ý tới Nguyễn Ngưng, tiếp tục phàn nàn thời tiết quá nóng, còn bánh quy nén lại khiến họ muốn nôn.
Đột nhiên có người nói: “Mọi người có biết tên họ Trình ở tòa số ba không?”
“Tôi biết.” một người khác nói: “Đó là người từng tập quyền anh. Anh ta giết người tàn nhẫn lắm.”
“Đúng vậy, mỗi lần cướp đồ thì không ai có thể cướp được với anh ta, nhưng vậy thì sao, loại người mà ngay cả cha mình cũng không quan tâm.”
“Không thể nào, anh ta cướp nhiều đồ vật như vậy, lại không thèm quan tâm đến cha ruột của mình, đó là cha dượng của anh ta à?”
“Cha dượng cái gì chứ, chính là cha ruột của anh ta đó.”
Từ xa xưa, con người đã thích buôn chuyện.
Người kể chuyện thấy nhiều người dỏng tai nghe, cao giọng nói: “Đây là hai cha con. Con trai ngày nào cũng có bánh quy nén mà ăn. Còn người cha lại không có đồ để mà mặc, chỉ có thể quấn cái áo khoác dài trên người, có khi sau lớp áo đó không còn quần áo nào đâu.”
“Ồ.” một người khác nói: “Vậy thì mất mặt quá. Chẳng lẽ tệ đến mức không tìm ra được một bộ quần áo?”
Người đó cười: “Có lẽ thế, người thì không biết xấu hổ, người thì vô lương tâm, họ đúng là cha con ruột.”
Lúc này Nguyễn Ngưng mới hỏi: “Anh à, anh đang nói gia đình ở tòa số ba, căn nhà 1102 phải không?”
Người đàn ông nói: “1102 gì? Tôi không biết trước đây họ sống ở đâu. Dù sao thì bây giờ họ sống ở tầng hai.”
Nguyễn Ngưng cười khẩy trong lòng: “Vậy là tôi nhớ nhầm rồi.”
Mọi người tiếp tục phàn nàn về thời tiết và bánh quy nén.
Nguyễn Ngưng nhân lúc không ai để ý lặng lẽ rút lui khỏi đội ngũ.
Cô do dự có nên sử dụng thiết bị tàng hình hay không, tuy thiết bị này chỉ có năm mươi cống hiến nhưng nếu dùng nhiều sẽ hết rất nhanh.
Bây giờ cô chỉ còn bốn cái mà thôi.
Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm, Nguyễn Ngưng vừa mở cửa hàng hệ thống nhìn một lượt thì thấy máy dịch dung đã được làm mới, giá vẫn là năm mươi điểm cống hiến.