(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì ở thành phố Tây Hải phồn hoa, dồi dào vật phẩm cho nên không hề xảy ra xung đột quá lớn, sau khi đặt chân lên đất liền một lần nữa, Nguyễn Ngưng đã cảm nhận được khung cảnh tiêu điều lụn bại.
Bọn họ lại đi đến trạm kiểm soát cao tốc một lần nữa.
Giống như lần đi vào, đi ra ngoài cũng phải nộp bánh quy nén, có điều giá rẻ hơn một chút, mỗi người chỉ tốn hai ký rưỡi.
Nguyễn Ngưng lại gặp người đàn ông lực lưỡng kia.
Lần này anh ta phụ trách cửa ra, nhìn thấy Nguyễn Ngưng thì rất bất ngờ: “Không phải cô mới vừa vào sao, lại chạy ra ngoài làm gì?”
Nguyễn Ngưng nói: “Đi đến được thành phố Tây Hải, bọn tôi định đi về nhà.”
Vẻ mặt người nọ đầy khinh thường: “Vé tàu trong đó lại tăng nữa à?”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Người nọ cũng không thật lòng lo chuyện bao đồng, thuận miệng nói: “Được rồi một người bốn ký bánh quy nén.”
Lần này Nguyễn Ngưng không hỏi lại, ngoan ngoãn móc ra bốn ký bánh quy nén.
Người đó lập tức cười phá lên, đôi mắt nhìn chằm chằm ba lô Nguyễn Ngưng.
Anh ta nói: “Tăng thêm một ký một người.”
Nguyễn Thứ Phong nhìn về phía con gái, Nguyễn Ngưng cố rặn ra nụ cười, nói: “Đại ca à, nếu nộp thêm một ký nữa là chúng tôi không còn đường sống nữa đâu, anh thương xót cho.”
“Than vãn cái gì? Bây giờ làm xong việc rồi nên chán sống hả?” Người đàn ông lực lưỡng cất giọng đầy coi thường: “Còn tiếp tục than vãn nữa thì các ngươi bỏ ba lô lại đây đi.”
“Ra vào chỗ này, có ai biết mấy người có thật sự không mang theo đồ gì đáng giá hay không, tôi không lục soát là nể mặt mấy người lắm rồi đó.”
Nguyễn Ngưng: “Được rồi.”
Nộp bánh quy nén xong, ba người đi ra khỏi trạm kiểm soát.
Những người đang canh chừng bên ngoài nhìn họ như kẻ ngốc, âm thầm bàn tán.
Không ngờ còn có người phải nộp bánh quy nén để đi ra ngoài?
Dù sao thì đã vào được, vậy có chết cũng chỉ có thể chết ở bên trong.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu được.
Nguyễn Ngưng cũng không cần giải thích, chờ đi đến đường cao tốc, cô tìm một nơi yên tĩnh rồi thả chiếc xe RV ra.
“Cha mẹ, hai người ở đây chờ con một đêm, sáng mai con sẽ trở về.”
Trong mắt Nguyễn Thứ Phong đầy lo lắng: “Bây giờ con đi ra ngoài làm gì, nếu gặp phải nguy hiểm thì sao đây?”
Nguyễn Ngưng an ủi: “Yên tâm, con có thể trở về bất cứ lúc nào, mọi người cứ ở trong chiếc xe RV chờ con là được.”
Sau đó cô bỏ vài khối băng trong chiếc xe RV cho họ, rồi Nguyễn Ngưng nhân ban đêm tối trời đi ra khỏi nhà.
Bị thu thêm phí tận hai lần, Nguyễn Ngưng khá là không vui.
Hơn nữa trước khi ra ngoài cô đã dọn dẹp nhiều chỗ như vậy, bây giờ còn dư khoảng hơn một ngàn mét khối để trống đấy.
Đi chuyến này, không tích trữ đầy sao mà được chứ?
Cô không đi đến trạm kiểm soát, mà móc một cái máy bay không người lái ở trong không gian ra, sau đó dán thiết bị tàng hình lên trên nó.
Điều khiển máy bay không người lái lên trời sẽ dễ dàng tìm ra nơi có ánh sáng.
Rất nhanh, Nguyễn Ngưng đã mò ra được sào huyệt của căn cứ Hắc Báo.
Cô không xông thẳng vào mà tiếp tục dùng máy bay không người lái trinh sát phương hướng trong căn cứ.
Dù sao thì không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, không ai có thể phát hiện ra, chỉ cần không đâm thẳng vào trán của người ta là được.
Có lẽ trước kia nơi này là một kho hàng, không ngờ bên trong lại có hơn cả trăm người, quan trọng là có tận bốn người trông coi kho hàng.
Một kho chứa bánh quy nén, ước chừng hai mươi tấn.
Một kho khác chứa những vật tư khác, có cả nước, còn có một ít thực phẩm đóng gói, có lẽ là có người dùng thứ này để đổi giấy thông hành.
Kho thứ ba là kho vũ khí.
Kho thứ tư là nơi giam giữ phụ nữ.
Cô không nhìn kỹ trong kho thứ tư, có điều khi máy bay không người đảo qua đã gửi hình ảnh về, cô phát hiện bên trong còn có cả trẻ con.
Nguyễn Ngưng đứng chờ đến khi mặt trời mọc.
Nhiệt độ dần tăng cao.
Cô rót cho mình một ly trà sữa lạnh, sao đó dán miếng dán lạnh lên, rồi Nguyễn Ngưng dùng thiết bị tàng hình âm thầm đi vào bên trong căn cứ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");