(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngô Đại Vĩ nghẹn họng nhìn chằm chằm vào cô: “Em gái à, cô đang định làm gì thế?”
Nguyễn Ngưng cười mà không nói.
Ngô Đại Vĩ không khỏi thêm nữa, đôi mắt lóe lên hưng phấn: “Đồ mà cô cần chúng tôi có thể tìm được, có điều sẽ tốn chút thời gian.”
Nguyễn Ngưng: “Chúng tôi có thể chờ.”
Rồi cô hạ giọng xuống: “Không biết mấy anh có thể tìm được chút hải sản tươi hay không, nhất định phải sống.”
Ngô Đại Vĩ trừng mắt: “Cô cũng yêu cầu cao quá rồi đó. Hải sản không giống các động vật khác, rất dễ chết.”
Nguyễn Ngưng: “Nếu không thì tôi cũng không nhờ anh, tôi không cần quá nhiều, về giá cả thì anh có thể ra giá cao hơn một chút.”
Câu ra giá hơi cao một chút khiến Ngô Đại Vĩ không nhịn được mà cười phá lên: “Cô cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cô việc này, anh Ngô của cô không lừa cô đâu.”
“Nhưng mà cô muốn hải sản sống, thật ra dùng bánh quy nén khó mà mua được lắm, tốt nhất phải lấy những thứ khác ra đổi.”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi cũng không biết thứ gì mới được, anh Ngô nhắc nhở tôi chút đi?”
Ngô Đại Vĩ đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến bọn họ.
Ông ta hạ giọng nói: “Người đứng đầu căn cứ Phúc Hải đó, trước kia chính là ông chủ tập đoàn Phúc Hải, trước khi xảy ra siêu bão mặt trời ông ta mới cưới một cô vợ tuổi đôi mươi.”
“Rồi thì có thai, khó khăn lắm mới sinh nở bình an, nhưng vợ của ông ta lại không đủ sữa.”
“Bây giờ ông ta tìm sữa bột khắp nơi, tốt nhất là loại có chất lượng tốt một chút.”
“Cô cũng biết đó, bây giờ tìm đâu ra phụ nữ mang thai, bà vú cũng chẳng tìm ra được một người, chỉ có thể tìm sữa bột mà thôi.”
Nguyễn Ngưng biết chuyện này.
Trong tiểu thuyết gốc, chính Sở Định Phong đã cung cấp sữa bột cho bà chủ nhỏ này, nhờ chuyện này mà hai người đó đã quen biết nhau.
Đương nhiên bà chủ nhỏ kia cũng trở thành vật trong tay Sở Định Phong.
Bây giờ đối phương còn đang tìm sữa bột, nói cách khác Sở Định Phong còn chưa gặp Việt Mẫn Mẫn.
Nguyễn Ngưng rất vui mừng, cảm thấy đúng là há miệng chờ sung, chớp mắt một cái đã giải quyết được hai nan đề.
Cô ra vẻ chần chờ nói: “Thứ đó cũng không dễ kiếm, dù sao từ đó đến nay cũng lâu vậy rồi, chẳng phải đều hết hạn cả rồi sao?”
Ngô Đại Vĩ nói: “Hạn sử dụng của các loại sữa bột ngắn nhất là một năm rưỡi, đa số là hai năm, vẫn còn dùng được.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, xem sữa bột trong không gian, đúng là cách hạn sử dụng gần một năm.
“Vậy nếu có sữa bột thì đổi như thế nào?”
Ngô Đại Vĩ nói: “Người ta là trai già nhả ngọc, lại còn là tên tiêu tiền như rác, vô cùng coi trọng đứa con trai nhỏ này.”
“Một thùng sữa bột, đổi hai con cua hoàng đế cũng không thành vấn đề.”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Được thôi, tôi sẽ về hỏi ông chủ của tôi một chút, nếu có thể tìm được sữa bột thì sẽ tới tìm anh.”
“Còn số hàng khô kia anh cứ gom góp giúp tôi trước đi.”
Ngô Đại Vĩ: “Được, ngày nào tôi cũng ở chợ, cô có cần gì cứ tới đây tìm tôi.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười gật đầu.
Sau đó cô và Châu Tố Lan lại đi dạo một chút, mua mấy con mực và khô mực về.
Mấy ngày tiếp theo ngày nào Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan cũng đều đi ra ngoài mua sắm, mỗi lần về để chỉ xách theo một chút rong biển tượng trưng.
Mà cửa hàng hệ thống cũng đổi mới mỗi ngày.
Ước chừng một tuần sau, Ngô Đại Vĩ báo cho cô rằng hàng khô đã chuẩn bị xong, hỏi cô vận chuyển đến đâu.
Nguyễn Ngưng hỏi trước: “Các anh chuẩn bị bao nhiêu đồ, giá cả như thế nào?”
Ngô Đại Vĩ nói: “Dù sao thì đồ cô hỏi có đủ, mà không hỏi cũng có, đảm bảo đều là hàng mới nhất, chất lượng rất tốt.”
“Lần này ở bên kia hào phóng lắm, còn muốn giao dịch sữa bột với cô nữa, tôi cũng đã giúp cô nâng giá không ít.”
“Tổng cộng khoảng bốn tấn bánh quy nén thôi.”
Nguyễn Ngưng đồng ý với cái giá cả này: “Ông chủ của chúng tôi đã tìm được sữa bột rồi.”
Nét mặt Ngô Đại Vĩ ngập tràn bất ngờ và mừng rỡ: “Thật hay giả thế?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");