Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 268




Sau khi dặn dò xong, ba người nhà họ Nguyễn nhân lúc trời còn tối bắt đầu xuất phát.

Khu dân cư này gần cửa vào đường cao tốc, họ chọn đi cao tốc không những vì đường cao tốc nhanh, mà vì nó không vượt núi băng đèo, tương đương với một đường thẳng tắp.

Cho nên người bình thường đều chọn đi cao tốc, đi như thế thì sẽ dễ xác định phương hướng hơn.

Sau khi lên cao tốc, Nguyễn Ngưng phát hiện trên đường cũng có lác đác vài đoàn người, nhưng tất cả đều im lặng đến lạ lùng.

Không ai nói chuyện, bởi vì nói chuyện sẽ tốn nước miếng, như vậy sẽ càng cảm thấy khát hơn.

Những người này cõng bao lớn bao nhỏ, dáng người đơn độc, bước đi yếu ớt loạng choạng.

Bởi vì đích đến khác biệt cho nên ba người Nguyễn Ngưng nhanh chóng tách đoàn.

Đường cao tốc phía Đông khác biệt với những đường cao tốc khác, con đường này tan hoang vắng vẻ, càng thêm yên tĩnh hơn.

Trên đường có vài chiếc xe bị bỏ lại, có điều cũng không nhiều lắm, vì phần lớn đều đã bị trận hồng thủy cuốn phăng đi.

Nguyễn Ngưng lấy chiếc Ngũ Linh Hồng Quang trong không gian ra: “Chúng ta khiêm tốn một chút, dùng chiếc xe này đi.”

Nguyễn Thứ Phong lập tức xin xỏ: “Để cha lái cho.”

Mặt đường nhấp nhô không bằng phẳng, còn có vài thứ chẳng biết là gì, tốc độ của chiếc xe vô cùng chậm chạp.

Có điều dù chậm vẫn tốt hơn là đi bộ.

Nguyễn Ngưng còn để một cái bình ắc-quy trên xe, rồi mở máy lạnh lên.

Cho thêm cả băng, chỉ cần ngồi im là sẽ không đổ mồ hôi.

Đêm hôm nay chiếc xe không đi được quá xa, dù vậy lốp xe vẫn bị hư hỏng nặng.

Đến ban ngày, nhiệt độ tăng vọt lên.

Ba người dứt khoát dừng xe ở trạm dừng chân trên cao tốc, sau khi nơi này trải qua sự tàn phá của trận lũ lụt, tất cả các phòng ốc đều bẩn thỉu vô cùng.

Nguyễn Ngưng dùng không gian để di chuyển một phần đồ vật linh tinh ra ngoài, sau đó lấy chiếc xe RV ra đặt trong trạm chờ.

Có mái hiên che mặt trời dù sao cũng tốt hơn việc phải lăn lê ở ngoài đường.

Nguyễn Thứ Phong đã sửa chữa điều hòa của chiếc xe RV, tấm năng lượng mặt trời không sơn lại mà thay mới toàn bộ, sau khi kết nối điện thì bắt đầu khởi động chiếc xe RV.

Nguyễn Ngưng lại cho băng và quạt hơi nước vào, sau khi nhiệt độ giảm xuống, cả nhà lại bắt đầu suy nghĩ sẽ ăn món gì.

Thời tiết nóng nực khiến mọi người chán ăn, Châu Tố Lan quyết đoán vứt bỏ quy tắc của bản thân, bảo Nguyễn Ngưng lấy kem ra để giải nhiệt.

Nguyễn Ngưng lấy trà sữa lạnh ra, kèm với cái bánh kem nhỏ cuối cùng trong số đồ tích trữ của cô, ăn một “bữa tối” ngọt ngào.

Nguyễn Thứ Phong ăn ngấu nghiến một tô mì, sau đó vào khu nghỉ ngơi để đi ngủ.

Trong lúc ngủ, Nguyễn Ngưng bị nóng đến mức thức dậy một lần, cô nhanh chóng cho một khối băng vào bên trong xe.

Khoảng chừng ba tiếng sau, cả nhà từ từ thức dậy.

Giờ này chính là lúc ngoài trời đang nóng nhất, điều hòa đã hoàn toàn vô dụng, không ai muốn đi ra ngoài khiêu chiến với cái nóng như thiêu đốt kia, ba người quyết định ở trong chiếc xe RV để xem tivi.

Bảy giờ tối, cuối cùng mặt trời cũng đã lặn.

Từ sau khi khí hậu chuyển qua giai đoạn cực nóng, Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan chưa từng ra khỏi nhà, cho nên không kịp thích ứng, vẻ mặt đầy uể oải.

Nguyễn Ngưng đưa nước khoáng cho họ: “Đêm nay để con lái xe cho.”

Nguyễn Thứ Phong lau mồ hôi túa ra: “Được, đầu đêm con lái, cuối đêm để cha lái cho.”

Cho dù tốc độ của chiếc xe có chậm thì vẫn hơn đi bộ.

Nếu đi trên đường gặp phải chướng ngại vật nào quá lớn thì Nguyễn Ngưng sẽ dùng không gian để di dời nó đi.

Đêm nay, quãng đường mà họ đi được nhiều hơn đêm đầu tiên.

Đêm thứ ba, cả nhà Nguyễn Ngưng đã gặp được người đi đường.

Đám người này khoảng chừng mười mấy người, bọn họ đi phía trước Nguyễn Ngưng, đứng từ xa thấy có một chiếc xe chạy tới, đèn xe lại còn chói mắt như vậy, nét mặt rất cả mọi người đều vô cùng khó tin.

“Không ngờ bây giờ vẫn còn xe? Tôi muốn đi nhờ xe.” Một người kích động nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.